Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Thơ Vi Thùy Linh ( 2 )

Từ phía ngày nắng tắt - Vi Thùy Linh
Nơi em ở là phía ngày nắng tắt

Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời như bóng bay…
…Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
Chỉ còn phía anh thôi
Em không nhớ đã gặp anh bao lần, bất kể khi nắng còn hay đã tắt
Để rồi đêm nay
Em cay đắng khi anh đẩy em bằng ánh mắt!
Ánh mắt anh - không - bay - được
Lòng em vỡ
Vỡ vào đêm chỉ thiếu một tháng trăng em tròn 19 tuổi
Em không nhớ đã thả bao nhiêu nỗi buồn buộc bằng tóc rụng
Tóc mỗi năm một mỏng
Em tức tưởi trở về khoảng trời bóng đỏ
Bóng chèn nhau
vỡ
Lòng em
vỡ
Em lầm lũi lại đến trước nhà anh nhặt xác nỗi buồn, đốt lên thành lửa
Rồi đi
Sau lưng em ngày nắng tắt
------------
From where the sun goes out-- Vy Thuy Linh

I was living, towards where the sun goes out.
My grief is like the wind.
I wish I could be freed into the sky, like balloons that fly away…
…but the wind is still blowing, sorrow holds fast.
I look in that direction, towards you only

I don’t remember how many times we were together, in sunlight or in sunset—
till tonight.
You push me from you with your gaze and I’m bitter,
your gaze—won’t—leave me.
My soul is shattered,
shattered in the night before my nineteenth birthday.
I don’t remember how many sorrows have been released to the sky,
wrapped in my falling hair
which grows thinner with each passing year.

In deep grief I return to the reddening horizon,
different sky-shades overlapping.
Break
my soul
break.
I walk silently to face your house, pick up the sadness, let it feed the fire.
Then recede.
Behind me, the sun goes out.



SONET MÙA HẠ
Vi Thùy Linh
--------------

Mùa hạ lãi nắng như rơm trời vương vãi
Tiếng ve nào ẩm ướt lẫn vào xanh
Em đến anh
Mặt trời đơm lên áo
Ai thổi mùa hoa gạo tháng ba bừng lên màu phượng vĩ
Anh thả màu trời xuống ngàn cây xanh thế
Mình yêu nhau
nóng bỏng
mùa xuân...
...Anh đến em
Mang theo mầm ánh sáng
Mùa hạ rón rén bước chân
Ngực trời phập phồng trăng thượng huyền, sao đầu tháng
kéo mây âu yếm
Anh và em
Những đôi môi giữ nắng không tắt
Hè cháy lên! 



DUNG NHAN
Vy Thùy Linh
--------------

Nếu không bị vỡ làm tư sau cú ngã
Sẽ chẳng bao giờ chiếc vòng mã não đeo 7 năm, rời cổ tay trái
Nó vẫn vừa. Người đeo không muốn tháo

7 năm không tăng chiều cao
7 năm không tăng trọng lượng
7 năm không ngày bình lặng
7 năm được ít mất nhiều
7 năm thân dấn phiêu liêu
7 năm cầm bút

Những đêm Liêu Trai vẫn đến
Người ấy cố gọi thanh xuân về
Qua những tấm gương
Mỗi vết nhăn xếp nếp gợi lên những khuôn mặt làm nàng đau khổ và sợ hãi
Nàng tạo thói quen tắm nước nóng mỗi chiều để hơi nước làm mờ mặt gương và nàng không thấy mình
Người ấy cố tình không xoa qua xoa lại mặt gương, sợ soi thấy
Hối hả lá rơi như những cuộc đua thuyền
Khuôn mặt người như chiếc lá
Người ấy sợ chiếc lá ngả màu hoang mang
Tôn tại hay không tồn tại?
Nàng hỏi lại Hamlét, như một cách trả lời!
Ta và mi muốn sống trạng thái thả lỏng
Người đừng khuyến cáo, đừng cảnh báo, đừng hòng doạ dẫm
Rằng sẽ phải trả giá nếu tự do đi theo cám dỗ
Thì đây, ta vẫn bị cám dỗ bởi ma lực của người
Với quan niệm tình yêu tuyệt đối
Nàng là người đàn bà nhuận tín
Nàng đã quá tin mà cố tình không biết đó là cuộc mạo hiểm khôn lường
Nàng cần thổ lộ, che chở nhưng nàng cô độc
Áp tải dai dẳng lầ những lời đàm tiếu
Đừng hỏi nhau "khoẻ không" thừa thãi
Đừng tìm thanh xuân trong lúc điểm trang
Em mê đắm và khao khát trong biểu tượng anh vươn thẳng rực đỏ trên bức tranh Thành Chương
Bí mật thần kỳ dấu trong những đôi hài vạn dặm
Những đôi hài không có thật
Bóng tối mỗi ngày cứ quấn quanh chúng ta
Những chiếc tạp dề cho mỗi bữa ăn sơ sài qua quýt mà chúng ta lại muốn bữa ăn tối thật thịnh soạn, linh dình để trịnh trọng tuyên bố sự thật sâu kín
Những tên gọi không thể biến điệu trong tiềm thức, giác quan của hai người
Họ đã đón bình minh bằng cuộc tình dưới chân núi bài thơ tinh mơ
Họ đã dắt nhau đi khắp ba miền đất nước
Nàng gác hai chân lên đỉnh núi mờ sương gió lộng
Cho cuộc tình nhập thân được chờ đón giữa không gian lam ngọc
Từ cuộc trùng phùng dồn dập và thong thả
Họ thoát thai
Người ấy vẫn đang chờ chàng như vầng mây lớn và chói sáng
Những đám mây đen chen chật khoảng trời tầng 4 không thể nhìn xa vì nhà xung quanh xây chắn tầm nhìn
Chiều thon thả thong dong đón đợi
Nàng biến thành mẩu gỗ được mưa thấm sâu dịu ngọt để tù đấy những cây nấm mọc lên
Mưa đã trút như người nàng không được tưới
Nàng cặm cụi tô đi tô lại đôi môi qua tấm gương mờ
Đôi má hoen nước mắt loang phủ bức tường rêu
Liếm môi soi nhạt cánh nấm rồi cẩn thận tô đậm màu nâu sáng
Xoá đi cảm giác không màu, không trọng lượng
Nàng hôn ta qua tấm gương mờ



NGƯỜI DỆT TẦM GAI
Vy Thùy Linh
---------------


Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc...

Anh yêu của em ơi
Em yêu anh điên cuồng
Yêu đến tan cả em
Ào tung kí ức
Ngày dài hơn mùa
Em mong mỏi
Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi

... Em nghe thấy nhịp cánh êm ái ân
Một làn gió thổi sương thao thác
Đêm run theo tiếng nấc
Về đi anh!
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hi vọng
Em là người dệt tầm gai...
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
Truân chuyên đè lên thanh thản
Ôi, sự trái ngược - những sợi tầm gai!
Không kỳ vọng những điều quá lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn - những sợi tầm gai - không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi...
Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước

Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu
Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt
Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình

Dệt tầm gai đến bao giờ
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ?

Về đi anh,
Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng Anh. 




Tình yêu
______ Vi Thùy Linh

Ta cứ viết như là ta đang sống

Em nhớ anh vò nát cả biển rồi!

Biển đổ xanh lên những ngôi nhà cổ

Em chênh vênh mái phố cuối cùng

Nỗi tái tê đang nhuộm nâu hoà thanh xanh ngọc hơi thở giận dữ ghen tuông tủi thân dằn vặt

Anh đầy phòng em đợi em gọi em hốt hoảng

Ðể được bình yên, từ lúc chào đời tôi phải cuộn mình như cây bắp cải?

Tất cả sinh vật bỗng quên ngôn ngữ lẩn trốn vào im lặng

Những bông hoa ngáp mãi dưới sương mù

Hoa Thùy Linh phập phồng sương mùa

Em im lặng cho ngàn năm náo động

Ðăm đắm nhìn chảy chiếc điện thoại đỏ trên bàn anh làm việc cách hai ngàn dặm

Ngôn ngữ mới bật từ âm thanh yêu nhau

Từ ánh sáng giấc mơ râu đằm miết thảo nguyên vỡ bão

Em pháo bông sáng rực trên cao nở đàn con tràn lan mặt đất

Chưa bao giờ hôn đủ dù cho em hôn anh suốt đêm trên con tàu lửa lao từ biển

Em tàu lửa

Từ căn phòng này

Hình ảnh anh ngự mọi khôn gian thời gian, hắt vào sự tối tăm

Ðể mỗi ráng chiều - đêm đứng sân thượng hướng phương Nam, thân thể em bức phù điêu đỏ

Giữa cơn cuồng nộ vì hiện tại chưa trọn vẹn

Em nhận ra mình cuồng tín với tình yêu

Vết thương (lần gặp anh cuối năm) nơi ống chân phải lên da non, như cánh đào phai

Niềm tái tê tấy lên nhiều sẹo

Vết thương mới đang cắn ký ức đêm cuối Sài Gòn chúng mình ngồi xiêu ngôi nhà cao tường tróc lỏ

Mắt chỉ thấy nhau, dẫu phố đêm nhoa nhoá đèn, người

Từ cơn rát như gặp bão cát, đôi mắt em - anh vút lên, bay quanh những hành tinh sắp băng hà hành tinh sắp mọc

(Sau khi mắt đổi ngôi những vì sao nức nở trên trời)

Thẫn thờ những con phố Hà Nội nhức nhối nhớ

Anh bú mùa quên cả giêng, hai

Những quả bưởi Tết đỏ như đàn đèn lồng lăn qua những ngày xuân

Em phù điêu nứng giai điệu xanh ngọc

Anh bú mùa quên mái phố Linh chênh vênh sắp lạc

Không phải lạc vào giá rét như người đàn bà đội thúng bánh mì, gầy và đen như ngõ tối, rao khản gió

như người đàn ông đứng bán bóng bay cắm mặt xuống những quả bóng bất thần vỡ, tiếng ho rã rợi trong lơ lớ ánh đèn như những mặt người mắt to ngoác miệng

như cười như gào ngạc nhiên sướng sợ trên bốn bức tường muốn đổ vì mưa trong triển lãm Gặp mưa của Trần Trọng Vũ

Tự sắp đặt mình cơn nóng-lạnh

Vĩnh viễn yêu bằng vẻ đẹp tinh khôi tiềm thể

Người đàn bà - không - thế - kỷ

Miên man anh bú mùa mùa





tôi

Là mùa đầu cánh đồng Mẹ tôi sinh nở
Là cơn gió của đại ngàn Cha...

Khi bị gọi nhầm tên,
Tôi không nói gì.
Khi ai đó nói rằng, tôi giống người họ đã gặp
-Tôi bỏ đi.
Khi cha tôi bảo, sự dữ dội của tôi khiến Người lo sợ
Tôi âm thầm khóc.

Cha mẹ định quàng dây cương vào tôi
"Hãy để con tự đi !"
Độc mã
Quyết làm những gì mình muốn

Tôi tự viết truyện đời bằng suy cảm
Và biến những ý nghĩ thành sự thật.

Bỗng một hôm
Tôi đứng yên để một người buộc vào tôi dây cương và đi theo người ấy
Đó là người tôi yêu.
Tôi đã nhìn mình qua gương khi khóc và khi cười, như người độc diễn
Cuộc sống như sân khấu diễn kịch phi lý
Đời mình - vai bi hay vai hài, tôi không biết
Tôi là tôi
Một bản thể đầy mâu thuẫn.

Tôi đã nhìn mình trong gương cả khi khóc khi cười
Bất cứ lúc nào, trên sân khấu cuộc đời
Tôi vẫn là diễn viên tồi
Bởi tôi không bao giờ hoá trang để nhập vai người khác. 



Những câu thơ mang vị mặn

Em hằng thức trong câu thơ buồn
Em hằng đau trong nhiều đêm không ngủ
Em toả nhiệt vào thơ bất kể mùa nóng, lạnh
Thơ là em hay em là thơ ?

Em đã hôn những dòng thơ bằng đôi mắt em
Chữ chữ xé lòng, ngổn ngang như đàn kiến chạy cơn bão lớn
Đàn kiến tha nước mắt vượt lạnh lùng ngút mắt
… Những kẻ vô tâm thì luôn gặp may, dễ quên chuyện buồn và nhặt được niềm vui

Em căm thù sự bất công, giả trá
Nghịch lý như mạng nhện ma quái !

Em
Người sống hết mình từ tế bào nhỏ nhất
Người đã yêu dữ dội bằng sức mạnh của phái yếu
Lại khóc vì sắp khô nước mắt !?

Biết bao lần em đi trong mưa
Bong bóng nổi tan như trò sấp ngửa
Em gắng gỏi vượt sóng ngầm cách trở
Nhưng bão tố, bình yên không đổi chỗ cho nhau
Em sinh ra trong đêm
Thơ là em – Em là thơ
Như tiền định
Như tiên cảm…
Vì sao
Những cảm xúc không xối xả để em buông mình tận cùng
(Có những lúc em không viết được gì và không khóc)

Vì sao
Em không quên nổi ánh nhìn như gió đông của anh
Vì sao
Em không tin có ngọn phồn linh và lời thiêng “Vừng ơi”
Em không thể nào lý giải !
Thơ là nỗi buồn trường cửu
Thơ em mặn…

Chưa bao giờ
như chiều nay
đàn kiến tha mặt trời
qua mùa hè
run rẩy…



( sưu tầm )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét