Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Thơ Xuân Quỳnh ( những bài mình thích )


Chỉ Có Sóng Và Em



Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em 
Nơi che chở những người thương mến nhất 
Con đường nắng, dòng sông trước mặt 
Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về 

Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hè 
Trang giấy trắng bộn bè bao ký ức 
Ngọn đèn khuya một mình anh thức 
Nghe tin đài báo nóng, lại thương con 

Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em 
Nếu đôi lúc giận hờn ânh vô cớ 
Những bực dọc trong ngày vất vả 
Làm anh buòn mà em có vui đâu 

Chỉ riêng điều được sống cùng nhau 
Niềm sung sướng với em là lớn nhất 
Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực 
Giấy phút nào tim đập chẳng vì anh.

Một trời xanh, một biển tận cùng xanh
Và gió thổi và mây bay về núi 
Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói 
Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em...

Quảnh Ninh 5-1983



Thơ Tình Cuối Mùa Thu


Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá 
Phải chăng lá về rừng 
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả 
Theo dòng nước mênh mang 
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em 

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ 
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây 
Đêm về sương ướt má

Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão 
Tình ta như dòng sông 
Đã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gió 
Mùa đi cùng tháng năm 
Tuổi theo mùa đi mãi 
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
- Kìa bao người yêu mới 
Đi qua cùng heo may.


Nói Cùng Anh


Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí, như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn

Đó Tình yêu em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn.

Chỉ Một Mình Anh


Anh! Chỉ một mình anh
Biết trả cho em những ngày đã mất
Và mang đến mùa xuân trong những giờ lạnh nhất
Là anh, chỉ một mình anh


Có phải vì anh
Khi nghe anh nói
Mà tim em xao xuyến bồi hồi

Có phải chỉ vì anh mà cỏ xanh im lặng
Bỗng xôn xao xuân đến cựa mình
Có phả vì anh mà muà xuân đến vội
Mà mây mù trên nuoc bập bùng trôi
Có phải vì anh mà lòng em bừng nắng
Và diụ dàng, tất cả vì anh

Nhưng không, anh nói không
Là mặt trời rơi ngay xuống đất
Là tất cả trên đời em mất
Khi anh nói Không...


Trời Trở Rét


Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét
Gió nhiều quá phòng trở nên chật hẹp
Bụi mù ngoài đường phố ít người qua

Em từ nhà ra tới ngã tư
Gặp đèn đỏ trước hàng đinh thứ nhất
Chờ sang đường đèn xanh vừa bật
Em lại quay về, thành phố mùa đông

Em đi qua hiệu sách ngoại văn
Cô bán sách ngồi sau quầy lặng lẽ
Trong tủ kính sách nằm yên tĩnh thế
Nào ai hay bão táp ở từng trang

Đến hay là mặt nước hồ Gươm
Vừa xanh đấy như lòng người dễ hiểu
Trời trở gió, hồ trở nên mềm yếu
Nên đổi thay rồi một sắc ưu tư

Chỉ vui là những gánh hàng hoa
Rét nóng mặc thế nào hoa cũng nở
Hoa mỉm cười giễu người qua phố
Đang giấu trong áo ấm niềm lo

Em thấy mình cũng thật vẩn vơ
Lại đi thương cây bàng trước cửa
Cây dù nhỏ, gió dù gió dữ
Hết mùa này cây lại lên xanh

Sao không cài khuy áo lại anh
Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét...

Sóng


Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương

Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dẫu muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ


Mẹ Của Anh


Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắc chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

Con Yêu Mẹ


- Con yêu mẹ bằng ông trời
Rộng lắm không bao giờ hết

- Thế thì làm sao con biết
Là trời ở những nơi đâu
Trời rất rộng lại rất cao
Mẹ mong bao giờ con tới!

- Con yêu mẹ bằng Hà nội
Để nhớ mẹ con tìm đi
Từ phố này đến phố kia
Là con gặp ngay được mẹ

- Hà nội còn là rộng quá
Các đường như nhện giăng tơ
Nào những phố này phố kia
Gặp mẹ làm sao gặp hết!

- Con yêu mẹ bằng trường học
Suốt ngày con ở đấy thôi
Lúc con học, lúc con chơi
Là con cũng đều có mẹ

- Nhưng tối con về nhà ngủ
Thế là con lại xa trường
Còn mẹ ở lại một mình
Thì mẹ nhớ con lắm đấy

Tình mẹ cứ là hay nhớ
Lúc nào cũng muốn bên con
Giá có cái gì gần hơn
Con yêu mẹ bằng cái đó

- À mẹ ơi có con dế
Luôn trong bao diêm con đây
Mở ra là con thấy ngay
Con yêu mẹ bằng con dế


Tự hát


Chả dại gì em ước nó bằng vàng 
Trái tim em, anh đã từng biết đấy 
Anh là người coi thường của cải 
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay 

Em cũng không mong nó giống mặt trời 
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống 
Lại mình anh với đêm dài câm lặng 
Mà lòng anh xa cách với lòng em 

Em trở về đúng nghĩa trái tim 
Biết làm sống những hồng cầu đã chết 
Biết lấy lại những gì đã mất 
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin 

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em 
Biết khao khát những điều anh mơ ước 
Biết xúc động qua nhiều nhận thức 
Biết yêu anh và biết được anh yêu 

Mùa thu nay sao bão giông nhiều 
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng 
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm 
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh 

Em lo âu trước xa tắp đường mình 
Trái tim đập những điều không thể nói 
Trái tim đập cồn cào cơn đói 
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn 

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em 
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có 
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa 
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Thần Zeus và cây phả hệ rối ren


Zeus (tên La Mã: Jove, hoặc Jupiter).

Theo tích Zeus là vua của các vị thần, cai quản thiên đường, điều khiển sấm chớp, điều khiển mây… Do tài phép như vậy nên Zeus rất dễ đáng chán. Hết truyện này đến truyện khác, Zeus không có gì làm nên cứ hay ngó xuống mặt đất, khi ngó thấy cô nào đẹp (hoặc cậu nào đẹp – trong xã hội Hy Lạp cổ thì giới tính là thứ mập mờ), Zeus sẽ tìm cách cưỡng bức. Vị vua này đi hết với người nọ đến người kia, và có một đàn con cái ngoài giá thú.
Trong hình, Zeus đang ngồi trên ngai ở đỉnh Olympia, tay trái cầm cây trượng sấm sét (trên đầu cây trượng có gắn con đại bàng - biểu tượng của Zeus), tay phải giữ thần Nike - thần Chiến thắng.
Trong hình, Zeus đang ngồi trên ngai ở đỉnh Olympia, tay trái cầm cây trượng sấm sét (trên đầu cây trượng có gắn con đại bàng - biểu tượng của Zeus), tay phải giữ thần Nike - thần Chiến thắng.

Cái duy nhất thú vị về Zeus là tích về sự ra đời của ông, vì nó gắn liền với phả hệ của thần thoại Hy Lạp. Tranh vẽ liên quan đến tích này cũng khá nhiều.

Theo truyện dân gian, và theo nhà thơ Hesiod thì vào thời xa xưa, vũ trụ là một thứ lung tung không hình thù. Vị thần duy nhất, Chaos, không có mặt mũi gì (Chaos có nghĩa là hỗn độn). Sau đó, ở một mình mãi cũng chán, Chaos sinh ra Gaia (Mặt Đất), Tartarus (Âm phủ), Eros (Tình Yêu), Erebus (Bóng Tối), và Nyx (Màn Đêm). Đến lượt Gaia, mang tiếng làm “đất mẹ”, tự thân mang bầu rồi sinh: Uranus (Trời), Ourea (Núi), Pontus (Biển).

Tiếp đến, Gaia cưới con mình là Uranus (theo đúng nghĩa của “Trời và Đất”, loạn luân là yếu tố luôn đi kèm với tích Hy Lạp cổ, nên hình dung các vị thần này như thể họ là “thiên nhiên”), cả hai tạo ra một giống thần mới, gọi là Titans. Mười hai Titans đầu tiên bắt đầu thay thế bố mẹ mình và cai quản vũ trụ. Họ bao gồm: Oceanus, Tethys, Hyperion, Theia, Coeus, Phoebe, Cronus, Rhea, themis, Mnemosyne, Crius, và Iapetus.

Một trong các Titans là Cronus phản lại cha là Uranus, cắt của quý của ông và tống cổ ông khỏi thiên đàng.

Cronus sau đó lấy em gái Rhea. Nhưng chưa kịp vui, Gaia tiên đoán rằng một trong những đứa con của Cronus sẽ phản lại ông, y như cách ông đã phản lại Uranus trước đây. Rhea sinh được người con nào, Cronus nuốt ngay đứa đó vào bụng. Tới lúc Cronus nuốt đứa thứ năm, vợ ông chịu hết nổi, và khi bà mang thai đứa thứ sáu, bà mon men đến nhờ Gaia giúp đỡ.

Đứa thứ sáu đó là Zeus. Khi Zeus vừa lọt lòng, Rhea lén đưa Zeus cho Gaia, rồi lấy chiếc khăn bọc một tảng đá để giả làm em bé, Cronus nuốt ngay lấy hòn đá vì tưởng đó là Zeus!

Sau đó thì Zeus cứ thế lớn lên, chờ ngày đủ mạnh để phản lại cha mình.

Về quá trình khôn lớn ấy, có rất nhiều thuyết về việc ai làm má nuôi của Zeus. Nhưng cơ bản nhất là ba thuyết này:

- Zeus được Gaia nuôi

- Zeus được một con dê – hay thần dê – có tích nói đó là con dê, có tích nói đó là một cô tiên của loài dê tên Amalthea nuôi

- Zeus được một cô tiên núi (Mountain nymph) tên Adamanthea (tên tuổi thường thay đổi, lúc là Adamanthea, Adrastia, Melissa) nuôi.
Tác phẩm "Zeus thời trẻ", Jacob Jordaens, 1640. Cô tiên Amathea đang vắt sữa dê để cho Zeus uống. Faun (quái vật nửa dê nửa người) đứng ở bên trái.
Tác phẩm: "Zeus bú sữa Amalthea", Poussin, 1638.
 
Vì Cronus cai quản đất, biển, và trời, Adamanthea mắc một cái võng trên ngọn cây và đặt Zeus nằm đấy, Zeus lửng lơ giữa ba thứ nên không bị Cronus phát hiện.

Khi Zeus lớn thì chuyện không còn gì ngạc nhiên nữa. Zeus đánh nhau với cha là Cronus, bắt Cronus phải nôn hết anh em của mình từ trong bụng ra. 5 anh em đó bao gồm: Hades, Demeter, Poseidon, Hestia, và Hera. Tuy không cắt của quý của Cronus như chính Cronus đã từng làm với cha mình, Zeus giam Cronus cùng với toàn bộ dòng dõi thần Titan xuống âm phủ ở dưới lòng đất, rồi lên làm vua. Zeus cùng Hades và Poseidon bốc thăm trúng thưởng xem ai cai quản cái gì, kết quả: Zeus bốc được trời, Hades bốc âm phủ, Poseidon bốc biển. Hera trở thành vợ của Zeus, Demeter thành thần cai quản vụ mùa, Hestia – chắc do không biết làm gì – trở thành thần của trinh nữ.

Theo Soi.com.vn

Zeus trừng phạt Promete

PRÔMÊTÊ


...o0o...

Bầu trời soi bóng trong nước và nước đầy cá. Chim bay trên trời và gia súc gặm cỏ trên đồng. Nhưng không có ai chăn gia súc, không ai bắt cá và không ai nghe chim hót. Trên mặt đất không có người.
Prômêtê, hậu duệ của gia đình những người Titan thần thánh, buồn bã lang thang trên mặt đất, không tìm ra những sinh vật sống, đi đứng như anh và mặt mày giống như anh. Anh chỉ thấy từ đất sét mọc lên cỏ, cây cối, thấy mưa to rơi xuống đất. Nước mưa, giữ cho thiên nhiên tươi tốt và chỗ nào không mưa thì cây lớn, cây bụi chết khô, nhường chỗ cho sa mạc.
Khi prômêtê phát hiện thấy sức mạnh của đất và nước anh trộn đất sét với nước mưa, nặn ra hình người đầu tiên. Hình dáng ấy giống những vị thần thánh. Panla Atêna, nữ thần khôn ngoan và trí tuệ truyền một linh hồn vào hình dáng bất động: đất sét xám trở nên hồng hào, trong người một quả tim bắt đầu đập và chân tay trước nay bất động bắt đầu cử động. Prômêtê đưa xuống mặt đất con người đầu tiên như thế đấy.
Một thời gian lâu, loài người không biết làm gì với linh hồn, quà tặng của Panla Atêna. Họ sống như những đứa trẻ. Họ thấy mà không nhận biết được, nghe mà không hiểu, bước đi trên mặt đất như trong mộng. Họ không biết nung gạch, đốn gỗ làm nhà. Họ dụi mặt đất và phía dưới mặt đất, ở trong những xó của hang động như đàn kiến. Thậm chí cũng chẳng biết mùa hạ tiếp nối mùa xuân và mùa thu đến sau mùa hạ.
Prômêtê bèn xuống mặt đất với loài người, dạy họ làm nhà, đọc, viết, đếm và hiểu biết thiên nhiên. Anh chỉ cho họ buộc loài vật vào xe như thế nào để khỏi mang gánh nặng trên lưng. Anh hướng dẫn nghệ thuật đóng tàu, giải thích những cánh buồm đỡ công cho người chèo ra sao. Anh đưa họ vào sâu trong đất tìm kiếm những kho tàng ẩn náu. Công việc vất vả của thợ mỏ khai thác từ lòng đất ra sắt, đồng, bạc, vàng.
Trước đó loài người không biết thuốc men, không phân biệt được cái gì lợi cái gì hại; Prômêtê trình bày cho họ cách làm các vị cao, vị thuốc. Anh dạy mọi nghệ thuật cho loài người; họ hết sức ngạc nhiên và khao khát học tập tất cả.
Các vị thần thánh, quần tụ trên ngọn núi thiêng Ôlympơ, nghi ngờ theo dõi thế hệ người này trên mặt đất mà nhờ có Prômêtê, đã học tập lao động, khoa học nghê thuật - Dớt, chúa tể các vị thần ngày càng cau mày lại. Ông gọi Prômêtê và nói:
- Ngươi dạy loài người làm việc và suy nghĩ nhưng ngươi ít dạy cho họ tôn sùng thần thánh. Ngươi nên biết đất đai phì nhiêu, sự thịnh vượng hoặc tai họa tùy thuộc vào các vị thần thánh. Thánh thần quyết định số mệnh của họ. Bản thân ta, khi nào muốn, ta nổi sấm sét xuống. Ngươi hãy trở lại với loài người, bảo họ hiến dâng lòng hy sinh cho chúng ta, nếu không chúng ta giáng phẫn nộ xuống đầu họ.
Prômêtê trả lời:
- Loài người sẽ hiến dâng lòng hy sinh cho thần thánh, nhưng kính thưa thần Dớt, bản thân Người phải xuống chọn lựa cái gì họ phải hy sinh.
Prômêtê giết một con bò mộng. giấu thịt vào da con bò và đặt bộ lòng lên trên. Anh dồn xương vào một đống khác, phủ mỡ che kín xương; đống xương phủ mỡ lợn lớn hơn và có vẻ ngon lành hơn. Khi làm xong, thần Dớt ngửi thấy mùi vị thơm ngon của vật hiến sinh đã chuẩn bị bèn xuống mặt đất.
Prômêtê gặp Dớt trình bày:
- Kính thưa thần Dớt vĩ đại, Người hãy chọn phần Người ưa thích. Phần mà Người, vị chúa tể các vị thần đã chọn sẽ là phần loài người tiếp tục hiến dâng cho Người.
Dớt biết rõ Prômêtê tìm cách đánh lừa ông. Tuy thế ông không tỏ ra giận dữ mà quả quyết chọn đống ánh lên vì mỡ. Miệng tươi cười, Prômêtê bước tới, gạt lớp mỡ: những khúc xương trần trụi hiện ra. Khi anh cất tấm da bò ở đống kia thì toàn thịt tươi bay mùi dễ chịu. Từ ngày đó, loài người hiến dâng cho thần thánh mỡ và xương, giữ thịt lại cho mình.
hần Dớt không để hành động liều lĩnh đó tránh khỏi trừng phạt: ông quyết định không cho loài người có lửa và, nếu phần tốt nhất - thịt bò - dành cho họ thì từ nay loài người phải ăn thịt sống.
Dớt ra lệnh cho mây làm mưa tắt hết mọi đám lửa và gió thôi tung tro nóng phân tán ra biển. Như vậy là loài người mất lửa, cần thiết cho công việc và cuộc sống: đến bánh họ cũng không nấu chín được. Các lò rèn xếp bỏ, những xưởng thợ vắng người. Khi ban ngày trời lạnh, ban đêm băng giá, loài người không biết làm cách nào để sưởi ấm.
Prômêtê thấy tai họa giáng xuống, thương xót và không bỏ rơi họ. Biết được trong lâu đài Dớt có một ngọn lửa tỏa sáng đêm ngày, ban đêm anh trèo lên ngọn Ôlympơ luồn vào lâu đài linh thiêng của vị thần chúa tể. Anh kín đáo, nhẹ nhàng lấy một ít lửa trong bếp lò của Dớt giấu vào trong chiếc gậy rỗng. Rồi vui mừng, anh trở lại với loài người cùng vật quí đánh cắp được.
Ngọn lửa lại bùng lên trong các nhà ở và xưởng thợ, mùi thơm món ăn nấu chín, thịt chiên bay lên trên vào mũi các vị thần. Dớt nhìn xuống thấy khói tỏa trên các bếp lò. Ông giận điên người, hình dung ngay một hình phạt mới. Ông cho gọi Hêphaitốt, ông thần thọt nghệ sĩ nổi danh sống dưới chân ngọn núi lửa và có một xưởng thợ hạ lệnh làm một bức tượng đàn bà thật đẹp...
Hêphaitốt vâng lời, chẳng bao lâu Dớt có thể ngắm nghía một sắc đẹp không ai mơ có được. Nữ thần Atêna cho cô gái một tám voan đẹp, bộ quần áo trắng ngần và chiếc thắt lưng tuyệt mỹ. Nữ thần sắc đẹp Aphrôđit cho nét duyên dáng thần tiên còn Hécmet, người phát ngôn của các vị thần tặng cô lời văn hoa sống động và giọng nói tuyệt vời được trang bị mọi quà quý - và giao cho một chiếc hộp bằng vàng. Sau đó Hécmet dẫn Păngđo xuống mặt đất, ở vào nhà Êpimêtê em của Prômêtê.
Prômêtê thường đã bảo em không được nhận quà gì của thần thánh nhưng trước sắc đẹp của Păngđo, Êpimêtê quên hết lời dặn dò và nhận nàng cùng chiếc hộp vàng vào nhà. Tò mò muốn biết các vị thần gửi gì cho anh trong chiếc hộp, anh đề nghị nàng mở nắp hộp, điều mà nàng sẵn lòng làm. Bệnh tật, Đau đớn, Khổ cực và Nguy biến thoát ra khỏi chiếc hộp rít lên, gầm gừ, rên rỉ. Những tai ương đó bay lên đến các nhà, tỏa ra khắp mọi nơi từ trước đến nay không biết đến những điều tệ hại. Bản thân Păngđo cũng sợ hãi, khép ngay nắp hộp. Những gì là tai ương ra hết và chỉ một mình Hy vọng còn lại trong đó: Bệnh tật và Nguy biến chèn ép nó xuống đáy hộp nên chỉ một chút thoát đươc ra ngoài.
Đói nghèo và Bệnh tật lan tràn các nhà ở và Cái chết theo gót chúng. Đau đớn, Lo âu quấy rầy loài người trong giấc ngủ: ác mộng bóp nghẹt họ. Riêng Hy vọng không lan rộng vì gần như toàn bộ bị nhốt trong hộp của Păngđo.
Cơn giận dữ của thần Dớt cũng dội xuống Prômêtê. Chúa tể các vị thần thánh cử Hêphaitốt và tùy tùng trói anh vào một tảng đá cao nhất trên núi Côcadơ bằng những dây xích nặng và chắc chắn. Buộc phải vâng lời. Hêphaitốt trói Prômêtê đến mức không cựa được.
Prômêtê bị treo lơ lững giữa trời, đất, đứng trên những vực thẳm đầy mây mù nhưng không khuất phục và van xin lòng thương của Dớt.
Khi Dớt biết Prômêtê không xin lỗi, kiêu hãnh chịu đựng số phận, ông cho một con diều hâu khổng lồ đến Côcadơ. Hàng ngày con diều hâu phải rút gan của Prômêtê ra ăn. Đêm đến lá gan mọc lại và hôm sau con diều hâu tiếp tục hành hạ. Như vậy Prômêtê bị làm đau khổ suốt đời. Nhiều năm trôi qua nhưng anh không chịu qui phục.
Sau bao thế kỉ Prômêtê đang chịu hành hạ và cô đơn, Hêraklét, con trai Dớt nhận thấy người anh hùng bị trói trên núi Côcadơ. Đi hái những quả táo trong vườn Hêtpêridet, anh đi qua đó lúc con diều hâu đến ăn thịt.
Hêraklet đặt chùy xuống, giương cung và bắn một phát giết chết con vật ăn mồi. Rồi anh chặt đứt dây xích, trả lại tự do cho người bị cầm tù. Để xoa dịu Dớt và tiếp tục chịu đựng hình phạt, Prômêtê phải mang một vòng sắt có một tảng đá Côcadơ. Anh " bị xiềng" như vậy vĩnh viễn theo ý muốn của vị thần chúa tể.
Từ ngày đó loài người đeo vòng trang sức bằng đá để nhớ đến nỗi gian khổ của Prômêtê. Đến nay họ vấn đeo như vậy tuy từ lâu đã quên hẳn Prômêtê, người không chịu qui phục thần thánh và đứng về phía loài người.

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Lá bùa hộ mệnh - Puskin ( Văn Khôi dịch )

Nơi biển ngày đêm sóng dạt dào
Bọt tung trắng xoá trùm bờ cao
Vằng vặc trăng ngân soi ấm áp
Màn đêm yên ả ru ngọt ngào
Nơi trong cung cấm chúa dân Hồi
Đêm ngày đùa cợt gái xinh tươi
Một ngày cánh tay mềm nàng tiên nữ
Lá bùa hộ mệnh đã trao tôi

Nàng kề sát môi, giọng dịu êm:
"Anh gắng giữ gìn lá bùa em
Bởi tình nồng cháy em trao đó
Cùng phép nhiệm màu xưa bí truyền
Bùa em chẳng phù anh thoát được
Bão táp, phong ba, nấm mồ sâu
Đầu anh đòn thù kia hiểm độc
Chẳng thể chở che tránh nổi đâu

Bùa em không thể thoả lòng mong
Vàng bạc châu báu của phương Đông
Chẳng ban cho anh đàn đệ tử
Phục tùng ngoan ngoãn tháng năm ròng
Bùa em không thể chắp cánh bay
Đưa anh thoát chốn sâu ải đày
Từ Nam về lại phương trời Bắc
Ngã vào thân thương những vòng tay

Nhưng nếu ả nào mắt hiểm thâm
Khiến anh mê mẩn tận thâm tâm
Kề làn môi nồng hôn đắm đuối
Mà tình trong tim vẫn lặng câm -
Thì anh yêu dấu, mảnh bùa em
Cứu anh thoát khỏi tình dối gian
Khỏi phút đắm say cùng tội lỗi
Khỏi vết thương lòng, khỏi lãng quên

Gửi Chaadaev - К Чаадаеву - Puskin ( Thúy Toàn dịch )

Sự bịp bợm của tình, mơ, danh vọng
Mơn trớn ta chẳng được bao lâu
Những trò vui ngày thơ thoáng bóng,
Như mộng đêm, như sương sớm tan mau.

Nhưng hoài bão trong ta còn cháy rực,
Cả hồn ta náo nức chờ mong
Nóng lòng nghe tiếng gọi của núi sông
Sống quằn quại dưới chính quyền hung bạo.

Trong hy vọng giày vò ta trông ngóng
Những phút giây giải phóng thiêng liêng,
Như chàng trai si tình trẻ tuổi
Đợi phút giây hò hẹn trung thành.

Khi trong ta lửa tự do rực cháy,
Khi tim ta còn sống cho thanh danh.
Người bạn hỡi, hiến dâng cho Tổ quốc
Những ngọn triều kỳ diệu của lòng anh!

Hỡi đồng chí hãy vững lòng tin tưởng:
Sao hạnh phúc nguy nga rồi hiện sáng,
Cả nước Nga sẽ bừng tỉnh cơn mê,
Ngày mai đây hậu thế viết tên ta
Trên đống vụn của chính quyền độc đoán.

Tự do - Puskin ( Thúy Toàn dịch )

Hãy xéo đi, hãy xéo khuất mắt ta,
Hỡi nữ hoàng hèn yếu đảo Xiter!
Đâu nỗi kinh hoàng của đế vương thiên tử,
Đâu nàng đâu, hỡi nàng ca sĩ,
Hỡi nàng thơ kiêu hãnh của tự do?
Hãy tới gỡ hoa vinh dự khỏi đầu ta!
Tới đập tan cây đàn thơ ẻo lả!
Ta muốn ngợi ca tự do cho trần thế,
Ta muốn đập vào những tật xấu gian tham
Đang nghiếm nhiên ngự trị trên ngai vàng...

Nàng hãy chỉ dấu vết cũ vinh quang
Của con người Gôloa cao thượng,
Người mà nàng đã gợi những lời ca hùng tráng
Giữa những cơn bão tố kinh hoàng.
Bay run lên! Lũ chuyên quyền bạo chúa,
Lũ cháu con của số phận đa đoan!
Còn các anh em, đám nô lệ lầm than,
Hãy dũng cảm, lắng nghe và đứng dậy!

Hỡi tên vua chuyên quyền bạo ngược!
Ta căm ngươi, ngôi báu của ngươi,
Ta thấy trước với niềm vui cay độc
Cái chết của ngươi, của cháu con ngươi.
Thế gian sẽ thấy trên trán tên bạo chúa
Dấu vết của người đời nguyền rủa,
Ngươi là mối kinh hoàng trên cõi thế gian,
Lời nguyền rủa của Chúa Trời trên mặt đất.

...
Và giờ đây các ngươi ghi nhớ lấy:
Dù tội tình hay khao thưởng đền bù,
Dù bệ thờ hay máu thảm ngục tù
Đều không phải bức tường thành vững chắc!
Ngươi hãy là kẻ đầu tiên cúi mặt
Dưới bóng thần của luật pháp công minh,
Tự do nhân dân và cuộc sống thanh bình
Sẽ là kẻ đứng canh muôn đời bên ngôi báu.