Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Vũ khúc thu ...

“Ước gì đôi chân tôi có thể đi mãi mà không biết mỏi …
Ước gì đôi tay tôi biết cách buông những thứ không phải của mình…
Ước gì trái tim tôi vẫn đập rộn rã và thôi nhạy cảm trước những nỗi đau…”


***

Ngày đầu tiên


Tôi lười biếng rúc mình trong chăn , cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, đóng cửa phòng, tắt điện thoại, không online. Nghỉ một buổi học , ừ không sao , tự học ở nhà cũng được. Ngủ nướng cả sáng , ừ không sao , mẹ đâu có ở đây mà nhắc nhở mình đâu. Nhịn một ngày , ừ cũng chẳng chết được , dù sao cũng chẳng có ai nhắc nhở mình ăn uống nữa. Có lẽ cũng có tin nhắn nhưng cái điện thoại đã bị tôi tắt nguồn và đáp vào một xó nào đó trong căn phòng mà đêm qua tôi đã xới tung lên.

13h chiều , tôi uể oải làm vệ sinh cá nhân , không buồn nhìn mình trong gương tôi cũng biết mình thảm hại đến mức nào. Kiểu gì mà mắt chẳng sưng húp và thâm quầng lên. Kiểu gì mà da mặt chẳng tái xanh . Nhưng hôm nay tôi đã quyết định ở nhà nên có thảm hại đến mấy cũng mặc kệ.
Bữa trưa muộn của tôi là hai cái xúc xích và một hộp sữa nhỏ. Uống sữa mà cổ họng đắng ngắt khiến tôi chỉ muốn nôn ngay. Tôi mở lap top nhưng không online yahoo mà chỉ mở blogradio. Giọng đọc của chip xinh , gà quay cuốn đầu óc tôi xa rời căn phòng chật hẹp. Một câu chuyện cho ngày vu lan , cảm giác nhớ mẹ khiến tôi như bừng tỉnh. Sau một khoảng thời gian bới bới , kiếm kiếm , tôi cũng tìm thấy chú dế yêu của mình nằm dưới cuốn vở , dưới cái khăn , dưới cái váy hoa và dưới vô vàn thứ khác. Nói chung là nó nằm dưới một mớ hỗn độn , giống như những suy nghĩ bây giờ của tôi vậy. Gửi cho mẹ một tin nhắn “ con yêu mẹ, con đang ở lớp học . Lúc khác con gọi điện cho mẹ nhé.” . Tất nhiên chẳng có một kẻ nào lại muốn người ta thấy bộ dạng cũng như tình trạng thê thảm của mình ngay cả khi đó là những người thân yêu nhất. Vì thế mà tôi đã giấu và nói dối mẹ.
Tôi phải dùng không ít nước hoa để làm mờ đi cái mùi rượu kinh khủng trong phòng mình. Thật khó tin chính tôi đã tạo ra cái mùi ấy.

Ngày đầu tiên của tôi trôi qua trong chiếc chăn. Ngủ là điều duy nhất mà tôi muốn.


***


Ngày thứ hai

Hồi chuông báo thức lần thứ tư giúp tôi tỉnh dậy lúc 5 giờ 45 phút. Dĩ nhiên tôi cần phải làm một cái gì đó che đi gương mặt thê thảm của mình. Phải công nhận mĩ phẩm là một phương pháp cứu cánh cho những hoản cảnh như thế. Chỉ đơn giản , một chút kem che khuyết điểm , một chút son môi thế là đủ.

- Hôm qua sao nghỉ ?
- Thích thì nghỉ.
- Overnight với hắn ta à ?
- Hắn ta nào ?
- Giả bộ , Kiên chứ ai .
- Đừng nhắc hắn trước mặt tao. Tao và hắn không còn là gì của nhau nữa cả.
- Tối đi sinh nhật với tao nhé.
- Không , tao muốn ở nhà.



Tôi vẫn chọn cách giam mình trong phòng , cảm giác chuếnh choáng do men rượu đem lại khiến đầu óc tôi bay bay…
Một anh chàng , có vẻ như là đẹp trai đang đứng trước cửa nhà tôi. Anh ta đến sau cuộc gọi của tôi 10 phút. Tôi mỉm cười .
- Bao nhiêu một đêm ?
- Ý cô là sao ?
- Ngủ với anh thì tôi phải trả bao nhiêu tiền một đêm ?
- Nếu như cô tỉnh táo thì tôi sẽ free cho cô , còn say xỉn thế này thì không.
Anh ta quay lưng bỏ đi và chẳng buồn lấy tiền bánh pizza . Anh ta là nhân viên giao bánh. Tất nhiên là thế , anh ta đâu thể nào là trai bao. Có lẽ anh ta cũng là một kẻ tử tế vì ít ra thì tôi cũng không đến mức xấu xí và thiếu hấp dẫn đến mức ấy. Anh ta khinh tôi , chắc vậy. Cũng chẳng sao , tôi và anh ta , khinh hay không cũng thế thôi.
- Suy nghĩ kĩ và quay lại bất cứ lúc nào anh muốn.
Tôi gọi với theo khi anh ta đã yên vị trên chiếc xe máy cà tang. Chỉ có tiếng động cơ xe đáp lại lời tôi. Tôi cười như điên dại , có lẽ tôi điên thật.


***


Ngày thứ ba

- Tôi không ngờ anh quay lại tìm tôi sớm thế đấy .
Tôi nói bằng giọng mỉa mai.
- Em vẫn mong anh đến mà , phải không nhỉ ?
- Đừng tự cho mình là thông minh. Lố bịch lắm. Anh cũng giống như những thằng đàn ông khác trong cuộc đời tôi thôi. Tôi mong anh ư ? Anh đánh giá bản thân mình cao quá đấy. Có điều là lần này tôi là kẻ bị đá .
- Anh muốn…
- ?
- Anh muốn được ở bên em.
- Ha ha , một gã đàn ông vừa lấy vợ ba ngày đã muốn ngoại tình. Anh làm tôi cười chết mất. Không được đâu cưng ạ, anh đã không còn là gì trong trái tim cũng như cuộc đời tôi, đừng có ác với vợ anh thế.
Tôi đuổi gã đàn ông ấy khỏi chiếc bàn thân quen tôi đang ngồi. Thật may , người anh ta cưới không phải tôi. Nhưng sao , tim tôi cứ nhói lên…



- Tôi có thể ngồi đây được không ?
- Tùy ý.
Tôi trả lời mà không thèm ngước nhìn kẻ đã phá tan không gian tĩnh lặng do tôi tạo ra.
- Đi biển với tôi nhé.
Tôi không trả lời , mặc kệ cái gã điên rồ ấy . Gã nghĩ gã là ai mà đòi đi biển với tôi . Tôi vẫn chăm chú nhìn vào những đường song do chiếc thìa tạo ra trong ly café.
- Sóng đấy không đẹp bằng sóng biển đâu. Tôi đưa em đi ngắm biển được không ?
- Anh bị dở à ? Tôi ớ người nhìn gã. Có lẽ anh ta nhận ra sự ngạc nhiên , ngượng ngùng thoáng qua trên gương mặt tôi.
- Tôi rất thích cá tính của em , xù xì , gai góc nhưng chắc cũng sẽ rất ngọt.
Anh ta nháy mắt , cười duyên. Tôi sững sờ trước nụ cười ấy. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , tôi ra hiệu gọi phục vụ và nói nhanh :
- Đi nhanh không tôi đổi ý.

***

Ngày thứ tư , thứ năm , thứ 6 …thứ n.

Tôi phải thừa nhận gã là anh chàng đẹp trai và ga lăng. Nhìn ánh mắt ghen tị của các cô gái khi tôi lên xe của anh ta không khỏi khiến tôi kiêu hãnh. Ngày nào anh ta cũng chờ tôi tan học , đưa tôi đi khám phá các quán ăn ven đường thú vị. Bên cạnh anh ta, tôi không còn cảm giác đơn độc và cũng chẳng còn thời gian để mà suy nghĩ vẩn vơ.



Tôi dựa vào lưng anh ta , bứt lìa những ngọn cỏ ngay bên cạnh mình. Lưng anh ta đủ rộng để tôi thấy mình nhỏ bé , đủ vững chãi để tôi không còn cảm giác chao đảo…
- Tại sao anh cứ đợi tôi tan học thế ?
- Vì tôi muốn tạo ấn tượng với các cô gái xinh đẹp.
Anh ta cười lớn , tếu táo trả lời câu hỏi của tôi rồi đột nhiên trầm lại khi câu hỏi thứ hai của tôi bật ra .
- Nếu tôi nói là tôi thích anh ?
- Em cứ tự nhiên thích tôi. Tôi có bảo em không được làm vậy đâu nhỉ. Mà này , đừng có làm thật nhé, em sẽ khổ …
- Eo ơi , tôi chỉ bảo là “ nếu” thôi chứ . Anh đừng có bắt con tưởng bở ở đây nhé.
Không gian như đông cứng lại , không ai nói với ai lời nào. Sự ngượng ngùng bao quanh hai chúng tôi. Đám cỏ bên cạnh tôi xơ xác đến thảm hại…

***

Yêu hay không yêu , đó là định mệnh.

***
Tôi hớn hở nhắn tin cho anh báo rằng mình giành được học bổng du học năm năm tại Sing .
- Anh đi ăn mừng với tôi nhé ?
- Không , hôm nay tôi không rảnh.
- Thế ngày mai .
- Mai cũng không , ngày kia cũng không , sau này cũng không.
Tôi buông rơi tờ giấy thông báo kết quả , mắt cay cay. Tôi nghe giọng mình lạc hẳn đi.
- Hiểu rồi.


****

Lạc nhau đi giữa khúc thu yên ả...

****

“Em viết cho những nỗi buồn chất chứa nơi đáy tim mình. Mọi chuyện dường như chỉ mới hôm qua , chỉ là một giấc mơ . Và anh cũng chỉ là một giấc mơ. Mỗi ngày khi thức giấc em đều nhéo má mình một cái thật đau để cho em có thể thoát khỏi giấc mộng ấy. Em bước đi trên con đường mà hai ta đã từng bước. Em kiếm tìm một hình bóng , một người xa lạ đã từng rất thân quen và một người quen đã trở thành xa lạ… Không gian dường như là bất tận, mênh mông đến lạ lẫm , rợn người. Em không có được cái em muốn. Chênh vênh…Em vẫn nhớ bước chân người lạ xào xạc trên đám lá khô khi họ quay lưng bước đi và em nhớ cả cơn mưa bất chợt rơi xuống khi ấy nữa. Nếu người lạ có vô tình nghe được những lời này thì hãy coi như nó là một cơn gió thoảng qua. Nhưng …nhưng người lạ ạ nếu em nói “em yêu anh rồi” thì sao anh nhỉ ? Ở nơi xa ấy , em sẽ không thể gặp được người lạ nữa. Cho em khắc ghi hình bóng anh vào nơi đáy tim mình , anh nhé.”

Các bạn vừa lắng nghe đôi lời tâm sự của một khách quen trong quán chúng tôi. Tôi mong rằng cô ấy sẽ bình yên ở nơi xa , hy vọng những người yêu nhau thật sự sẽ đến được với nhau…

Chàng trai trẻ bật dậy khỏi ghế ngồi và lao ra cửa trước ánh mắt ngạc nhiên của những người khách trong quán…chàng trai im lặng nhìn ổ khóa to đùng và căn nhà tối im ỉm. Khẽ thở dài , anh đặt đóa hồng nhung đỏ thắm nơi bệ cửa…
“Có một điều em không biết. Anh đến với em ban đầu chỉ là để làm vơi bớt nỗi đau trong em , thay Kiên. Anh không dám thú nhận với em , anh để mình bị cuốn đi trong trái tim em , thánh thiện và chân thành…Em …em thương yêu…Đợi anh nơi xa em nhé.”


***


Sân bay Changi ngày đông lạnh… Một đôi nam nữ đứng lặng nhìn nhau…



~~~phalaibuon~~~

Con gái Hải Dương

Nắng Sài Gòn rực rỡ lắm phải không?
Nên con gái Sài Gòn thắm hương nồng nhiệt lắm.
Trời Hà Nội về thu càng sâu thẳm.
Cho những dáng kiều thanh nhã đáng yêu hơn.

Em chỉ là con gái Hải Dương thôi
Chẳng rực rỡ như màu hoa phượng đỏ
Chẳng tình tứ như như lời người Quan họ.
Chẳng dịu dàng trầm mặc nét cố đô.

Hải Dương mùa thu xanh xanh mặt nước hồ.
Chiều quán Gió nghiêng 1 vành nón trắng
Hải Dương mùa xuân xanh nõn bàng trong nắng
Với chút xôn xao thành phố lúc tan tầm.

Em chẳng dám so với óng ả tơ tằm.
Của con gái Hà Đông tài hoa dệt lụa
Cũng chẳng dám nói cười như Quảng Bình nắng gió
Bởi thiếu cái mặn mà, mạnh mẽ của biển khơi

Em chỉ là con gái Hải Dương thôi
Mộc mạc lắm màu bánh gai, bánh đậu
Vải Thanh Hà với vỏ ngoài chẳng xấu
Tuy xù xì ram ráp giữa bàn tay

Chút dịu dàng trong buổi trưa nay
Cũng chẳng dám mong dịu tiết trời tháng 6
Cũng chẳng dám để lòng đau đáu
Bởi phương trời thầm lặng của xứ Đông

Anh có về thăm Hải Dương không?
Xoàng xĩnh lắm những màu cây sắc cỏ.
và tất cả những gì mà ta có
Chẳng thể níu chân người vừa mới đi qua

Lam Điền

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Cầu vồng sau mưa !

Chân
cô như đông cứng lại , dần dần nó mềm ra và cô khụy xuống vệ đường. Mắt cô nhòe
đi , những giọt nước chực trào ra khỏi bờ mi. Sự việc diễn ra quá nhanh , cô
chưa kịp định thần. Có lẽ còn nghĩ ngờ những gì mình chứng kiến , cô lấy điện
thoại ra , cuộc gọi đến số quen thuộc nhanh chóng được kết nối , chỉ nghe loáng
thoáng đầu máy bên kia “ đang bận , thôi nhé…” , tiếp đó là những tiếng tút
dài. Bàn tay run run , cô gửi đi một tin nhắn “anh đã phá vỡ tất cả. The end.”

          Cảnh tượng mà cô nhìn thấy có lẽ là rất rất bình thường
trên đường phố. Và cô , cũng đã quá quen thuộc với những hình ảnh ấy. Mọi
chuyện tưởng như cực kì đơn giản nhưng lại chẳng đơn giản chút nào. Cô không
thấy rõ mặt người con gái ấy nhưng những cử chỉ yêu thương của cô ấy thì cô nhớ
như in. Cô ấy dựa vào lưng người yêu , vòng tay ôm eo thật chặt . Họ thật lãng
mạn và hạnh phúc. Cô ôm lấy vai mình , cơn gió mùa thu khiến cô lạnh , họ đi xe
máy nhưng chắc chẳng lạnh như cô. Như thường lệ cô sẽ mỉm cười khi nhìn bao đôi
tình nhân khác hạnh phúc , lần này cũng thế nếu như … nếu như , người cầm lái
chiếc xe ấy không phải là anh – người yêu của cô.

          Thành phố nơi cô sống chẳng hề nhỏ như bao nhiêu người nghĩ
nhưng dường như những con phố thân quen , ấm áp thì người ta vẫn cứ muốn đi qua
, dù là cùng với ai chăng nữa. Có thể gọi đó là thói quen. Và việc cô bắt gặp
anh cùng người con gái khác chẳng phải do ông trời sắp đặt hay là sự tình cờ gì
hết. Cô coi đó như một sự thật hiển nhiên và nó bắt buộc phải diễn ra như thế.
Một sự thật như mảnh thủy tinh cứa vào cổ tay. Máu loang ra trên nền trong
suốt. Màu sắc lung tinh , sáng trong nhưng lại khiến người ta phải đau đớn.

          Phải thừa nhận rằng cô bị chấn động tâm lí , mặc dù hàng
trăm , hàng nghìn lần cô tưởng tượng ra những điều còn kinh khủng hơn thế nhưng
tận mắt chứng kiến thì có sức thuyết phục và tác động hơn rất nhiều lần…


***
Cô !

Sinh viên năm thứ ba . Khoảng
thời gian xa nhà đã khiến cô trưởng thành hơn , biết sống tự lập , tự lo cho
cuộc sống của mình. Cô yêu anh một cách tình cờ. Ban đầu chỉ là vì thương hại
và muốn trả thù một kẻ kiêu ngạo như anh thôi. Nhưng dần dần , thời gian bên
nhau , anh mang đến cho cô sự yên bình, thân thương. Tuy rằng những gì anh mang
lại chỉ là mặt tinh thần nhưng với cô nó quý báu hơn bất cứ thứ gì trên đời. Cô
yêu anh bằng cả trái tim mình mà quên đi những lời khuyên rằng khi yêu chỉ nên
yêu 70% , còn giữ lại cho mình 30% để nếu có điều gì không may thì vẫn còn lối
thoát cho mình. Cô dành tất cả cho anh , anh muốn gì cô cũng cố gắng đáp ứng chỉ
mong anh sẽ luôn cười như thế. Và anh , anh tạo cho cô niềm tin tuyệt đối . Đã
nhiều lần anh và cô ở cùng nhau qua đêm , nhưng chẳng hề có điều ấy xảy ra. Chuyện này có thể khó tin nhưng là sự thật. Hai năm yêu
nhau , không bao giờ anh và cô vượt giới hạn. Chính vì thế mà cô càng yêu anh
nhiều hơn…

          Giá như mọi chuyện cứ êm đềm như thế. Những cơn bão cuộc
đời đã cuốn cô và anh dần xa nhau…Lí do thì có vô vàn và có lẽ không nên nhắc
lại vì nó chỉ cứa thêm vào trái tim tổn thương của cô…




Anh !

Đã không còn như lúc mới yêu
nhau…


***


-“Tin nhắn của em là sao
thế?”

-“Anh có mệt không ?”
-“Mệt chứ, hôm nay anh bận
nhiều việc . Em lại nhắn thế nên muộn như này anh vẫn phải lên xem em thế nào.”

-“Em hỏi là anh đóng kịch thế
có mệt không ?”

          Những tưởng rằng cô sẽ phải rất tức giận , sẽ phải lao vào
đánh đấm  kẻ hai mặt ấy nhưng cô lại rất
bình tĩnh. Cô nhắc lại câu hỏi của mình như thể sợ anh không nghe thấy “ Anh
đóng kịch như thế có thấy mệt không ?”

-“Anh chẳng hiểu em nói gì
cả. Em hâm rồi , trời lạnh lắm , em vào ngủ đi , mai anh lên mình nói chuyện
sau.”

-“Anh không cần lên nữa.”
          Cô nhìn xoáy vào anh , giọng nói hết sức nhỏ nhẹ . Một
khoảng lặng bao quanh hai con người . Gió và sương đêm khiến cô lạnh run lên.
Anh vẫn im lặng nhìn cô. Cô mím môi , hít một hơi dài .

-“Đã bao lâu rồi anh không ôm
em ? Một ngày , hai ngày , một tuần , một tháng hay lâu hơn thế nữa ? Em đã quá
mệt mỏi , em vẫn luôn tin anh . Tối nay em thấy anh và cô ấy . Em đã thấy hết .
Anh đừng coi em như một con ngốc để lừa dối em mãi thế. Anh về đi và hạnh phúc
nhé.”

          Cô quay lưng định bước đi. Anh đưa tay kéo cô vào lòng và
ôm lấy cô từ phía sau. Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác này…Hơi ấm từ
anh truyền sang khiến tim cô đập nhanh hơn , giọng cũng lạc hẳn đi.

-“Chính anh đã tự kết thúc
mọi chuyện. Em không muốn như thế nhưng em không thể làm gì khác được. Và anh ,
ngàn lần không xứng với tình cảm của em. Mưa rồi , anh về đi…”

          Cô gỡ tay anh ra và bước nhanh về cánh cổng khép hờ. Tiếng
xe quen thuộc dần xa sau lưng cô. Cô để mặc mình dưới cơn mưa đêm lạnh buốt .
Cô cần , rất cần một cơn mưa để dịu mát cái đầu và trái tim nóng rát của mình.
Màn hình điện thoại nhấp nháy dòng tin gửi đến , cô chỉ kịp trả lời “ tớ đợi
cầu vồng” rồi ngất đi…



~~~ phalaibuon ~~~

Những điều vụn vặt...

Những điều vụn vặt…




-
“Anh đã từng rất
yêu em nhưng vì mọi người nói nhiều quá nên anh không đủ tự tin để đi cùng em.”



-
“Em thử nhìn lại
mình đi . Anh đưa chúng nó đi cùng vì ít ra chúng nó xinh và anh đỡ thấy xấu hổ.
Em không phải là anh , làm sao em biết được cảm giác mà bọn bạn cười nhạo vì
anh yêu em.”


- “Anh yêu em nhưng lại không
thể đưa em đi chơi cùng anh nên dần dần anh cảm thấy chán. Nhìn bọn bạn mà anh
thấy ghen tị , anh kém gì chúng nó mà không được như thế.”



-“ Nếu em cảm thấy yêu anh em
khổ quá thì thôi , dừng lại đi.”

-“ Câu cuối cùng chốt lại là
anh muốn chia tay chứ gì?”

- “Anh để cho em đá anh đấy ,
cho em khỏi mang tiếng bị người yêu bỏ.”

- “Anh đi đi , dù sao thì em
cũng mệt mỏi lắm rồi.”



***

Đọc đoạn
hội thoại trên , chắc bạn cũng đủ biết nó là một người có bề ngoài như thế nào.
Vâng , nó không xinh , không cao. Và chính vì lí do này mà nó bị người yêu bỏ.
Các bạn có thể thắc mắc vậy tại sao lúc trước anh ấy lại yêu nó. Tất nhiên lí
do lúc đó không phải là vì vẻ bề ngoài mà là bởi tính cách và con người nó. Nhưng
đó là chuyện của gần hai năm trước. Thời gian không phải là cái gì đó quá khắc
nghiệt cũng như quá khó khăn .

Thời
gian không thể làm con người thay đổi mà chỉ là tự thân họ muốn thay đổi…



          Nó vẫn thường đi bộ trên đường một mình , không phải vì không
có nổi một người bạn sẵn sàng bước cùng nó mà nó sợ . Chính xác là nó sợ nếu lỡ
họ bắt gặp hình ảnh anh - người yêu của nó thân mật trên đường với một cô gái nào
đó. Dĩ nhiên , nó hờn ghen như muốn phát điên lên nhưng rồi chỉ cần anh đến ,
chọc cho nó cười là mọi chuyện lại tan biến đi trong cái đầu bé nhỏ của nó.

          …

-
“Tại sao cậu lại
chọn cái cách ngu ngốc , đánh mất bản thân mình thế ?”

-
“Tớ không biết ,
tớ không làm chủ được trái tim mình. Cậu có xấu hổ khi đi cùng tớ không ?”

-
“Ngu ngốc , tớ còn
chưa bao giờ có ý nghĩ đấy thì sao cậu lại có thể nghĩ đến nó cơ chứ ? Yên nào
, yên nào , cậu có thể khóc , có thể lấy tớ làm tấm bia để xả bực tức chứ cậu cứ
im lặng , cứ cố tỏ ra không có chuyện gì như thế này chỉ khiến tớ thêm lo lắng
thôi.”


Mùa
thu , những nỗi buồn của mùa thu đang gặm nhấm trái tim nó. Có quá nhiều chuyện
đến cùng một lúc khiến nó không thể xoay sở kịp , bế tắc thực sự…Nó đã chọn một
giải pháp để giải quyết hết mọi chuyện…


-
“Tớ đ’ hiểu tại
sao nó lại uống thuốc ngủ mà không phải là thuốc chuột , bạn ạ.”

-
“Chắc là vẫn muốn
người khác cứu. Ha ha, tớ sợ gia đình nó trả thù lắm cậu ơi…”


Những dòng chữ nhảy múa trước
mắt nó. Là đoạn chat giữa anh và bạn anh , câu thứ hai là của anh - người nó đã
từng yêu thương nhất. Không một câu chữ nào diễn tả được cảm giác của nó khi vô
tình đọc được những dòng ấy. Phải chăng , tình nghĩa con người chỉ ở mức thấp hèn
như thế…


***

Tôi đứng lặng nhìn nó từ xa ,
không dám bước lại gần . Tôi sợ rằng mình không thể kiềm chế được cảm xúc khi
nhìn nó xanh xao , nhợt nhạt trên giường bệnh. Em tôi ngốc quá . Anh ta có xứng
đáng để cho nó hi sinh nhiều như thế không ? Đêm hôm trước , nó nói với tôi rằng
người yêu nó đi nhà nghỉ với một người nào đó. Nó cười một cách man dại , cười
vì nó không thể khóc được nữa. Hơn ai hết , tôi hiểu em tôi yếu đuối như thế nào.
Nó cố tạo cho mình cái vẻ lạnh lùng , thờ ơ là để che giấu đi thứ cảm xúc hỗn
loạn , đang dậy sóng trong lòng. Những tưởng rằng sau nỗi đau quá lớn ấy nó sẽ
tỉnh ra thế nhưng tôi không ngờ nó lại chọn cách kết thúc ấy. Tôi đi gần 200km
chỉ để đến nhìn nó từ xa như thế trong giây lát. Nó vẫn giữ khư khư cái đồng hồ
cát bé xíu ấy . Tôi biết đó là món quà duy nhất mà anh ta tặng nó trong suốt
khoảng thời gian yêu nhau.


-“Nỗi đau mà nó phải chịu là
quá lớn. Nó đâu có làm gì nên tội mà phải chịu sự đau đớn ấy.”

-“Tớ thì nghĩ là nó cần điều ấy
để có thể trưởng thành hơn , để có đủ can đảm vứt bỏ những thứ vô tác dụng
trong túi ra. Nói chung là điều ấy cần thiết.”


Tôi và thằng bạn thân của nó
– cũng là bạn của tôi , tranh cãi về việc nó có cần nỗi đau lớn ấy không. Riêng
tôi , tôi biết những nỗi đau mà nó từng chịu đựng , như thế đã là quá đủ , nó
không đáng phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Giá như tôi có thể chia bớt
một chút đau đớn của nó… Giá như tôi có thể đến bên nó lúc nó đơn độc…Giá như và
giá như…


***

“Note cho em!

Ngày anh quen em là ngày thu Hà Nội, Hà
Nội vẫn luôn mênh mang, anh và em rong ruổi khắp những con phố nhỏ, những con
phố đối vs anh cũng là những con phố xa và lạ lẫm . Chúng ta đã ăn kem trông
một ngày với gió se, anh tròn mắt giả vờ té xỉu khi nhìn em lần lượt tấn công
những que kem. Chúng ta đã đánh bóng chuyền bên trong sân NN. Và em, một ng
chưa vao giờ chạm đến quả bóng chuyền đã tung nó hẳn lên nóc nhà để không biết
làm sao trèo lên lấy.


Em biết không?


Em là một người con gái tốt, rất tốt,
là người đầu tiên cho anh một cái ôm từ phía sau ấm áp, là người đầu tiên đan
khăn cho anh, là người lo lắng cho anh những tâm trạng rất nhỏ.  Em đừng
bao giờ tự ti, nhé! Vì đối với anh, em là người rất tuyệt vời, không phải nét
đẹp toát từ vẻ bên ngoài mà là vẻ đẹp ở tâm hồn em. Anh biết em có những nỗi
đau phải suốt đời chôn giấu, anh biết em  yếu đuối, nhưng hãy nhớ, anh
luôn bên em, chỉ cần em vẫn cần một bàn tay, anh vẫn chọn nắm tay em, dù chuyện
gì xảy ra đi chăng nữa.


Đừng một mình ôm lấy bờ vai mình mà khóc, em nhé! Vì dù có chuyện gì xảy ra, dù lúc đó anh không ở bên, nhưng hãy
nói với anh, vì em không bao giờ cô đơn, vì anh không bao giờ muốn, em cứ ôm
lấy những nỗi đau và chìm đắm trong những nỗi đau ấy. Biết không em?


Ngày mai, là một ngày mai xa xôi không biết! Nhưng hiện tại em hãy tìm cho mình những niềm vui bé nhỏ, biết không, vì
hạnh phúc thật ra không phải là những gì rất xa, hạnh phúc là những cái bé nhỏ,
bé nhỏ đến vô cùng, hạnh phúc là trong cơn mưa, em ngồi uống một ly sữa nóng,
hạnh phúc là khi em biết chăm sóc cho bạn thân em.


Em là thiên thần trong anh, là thiên thần thiện lương và ấm nồng,  hơn ai hết, anh luôn mong em giữ mãi những nụ cuời trên môi, những nụ cuời từ tâm ý, không phải những nụ cuời cơ học, anh muốn em nói, em đang hạnh phúc, những phút giây đó, trái tim anh lấp đầy vị ngọt.


Em ngốc nghếch, luôn tin tưởng vào bản thân nhé, và tin rằng em không bao giờ cô độc, thương yêu em!”


Lần đầu tiên sau những gì đã xảy ra , tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Đọc những
dòng yêu thương , chia sẻ của bạn bè , của những người yêu quý tôi gửi đến tôi
cảm thấy mình thật tồi tệ. Tôi đã chọn cái cách ngu ngốc nhất trong những cách
ngu ngốc . Tôi thấm được cái cảm giác của một người bất lực trước thực tại. Giọt
nước mắt đã rơi , tôi không thể bắt mình ngừng khóc mà chỉ có thể thầm hứa sẽ
kiên cường hơn , mạnh mẽ hơn. Tôi biết anh không dành cho tôi . Tôi vẫn sẽ bước
đi một mình trên con đường đời , con đường đầy chông gai …


Lại chuẩn bị mưa. Mưa đêm... Mình sẽ tập quen dần với
những tiếng sấm kia, mặc dù rất sợ. Không còn ai nghe mình mè nheo sợ này sợ
kia. Mình sẽ đứng trên đôi chân của mình , đối diện với những nỗi sợ hãi.

Bước chân vào ga tô Cẩm Vân , một cảm giác thật thân quen nhưng cũng thật lạ
lẫm. Mình không biết nữa, mình cần thêm 1 chút thời gian.

Mọi chuyện rồi cũng qua . Cát bụi sẽ trở về với cát bụi. Những gì còn sót lại
sẽ được cơn mưa cuốn trôi.
Nhắm mắt lại ... Mọi chuyện dường như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Một cuốn
phim quay chậm.
Những vết xước làm đoạn phim bị gián đoạn nhưng không vì thế mà phim không quay
nữa.
Một diễn viên tài đã hoàn thành vai diễn của mình quá xuất sắc .

Còn mình là một diễn viên tồi . Đêm chính là lúc mình sống thực với chính mình
nhất. Và mình đang cảm nhận ...”.


Tôi khép lại trang nhật kí với
giấc ngủ chập chờn đang vòi vĩnh và những câu hát của Khởi My vang vang trong đầu tôi ...

"Xoá hết bao tháng năm ấm nồng, xé hết bao thư tình mùa đông, đốt hết bao
hi vọng chờ trông, chỉ vì, tuyệt vọng anh biết không… Nuối tiếc cho
biết bao mơ mộng, níu kéo nhau chi chỉ hoài công, chấm hết yêu thương
này là xong, từ giờ, không nhớ không chờ mong…"




~~~ phalaibuon~~~