Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Thơ Vi Thùy Linh ( 1 )

Những đối Lập

Bố
Mặt trời nóng rực và ồn ã
Con muốn gần ... lại sợ ...
tan ra...
Mẹ

Mặt trăng xa
Con ngần ngại cận kề
Con
Vì sao lạc giữa
Lớn lên và sáng bằng nước
mắt
Bầu trời không ngừng bão tố
Sấm, sét chớp rạch đấy
những cánh sao mảnh dẻ của con
Con cố vươn cánh sáng hơn
những ngôi sao chi chít kia, để
nối gần bố mẹ
Con muốn mình lớn thật nhanh
để đối mặt với
mọi cuộc đời nhưng không
là mặt trời - mặt trăng
như bố mẹ
Con yêu một người lau khô mắt
cho con, bằng đôi cánh cứng
nước mắt của anh
Anh ấy yêu con, nhưng buộc phải
tìm ngôi sao khác !(?)
Không biết lạc vào đâu
Con
Rơi
Xuống
Dòng sông đỏ đang chuyển
dịch vào bóng những vì sao
Đêm, sông cũng không ngớt sóng
Từng cánh sao ướt sáng dần
chìm, con chỉ ước mình bé thơ,
khi hiểu những điều lớn
lao chẳng làm vơi đi bất
hạnh mỗi đời người
Nước sông mặn xót, đầy
sinh vật muốn tấn công
Những cánh sao lại rướn lên
mặt nước
Hỡi những dòng sông!
Tại sao nước mặn chiếm ba
phần tư trái đất?
Tại sao con người lại ít
cười hơn khóc.




Dấu vết (thơ Vi Thùy Linh)

Em khóc sập trời anh vẫn cứ đi, gạt em về vạt vạt mây tơi tả
Em phút chốc là Nữ Oa, nâng khoảng trời bị trượt chân, bằng mi mắt khô trụi
Rồi hồn phiêu bồng lại nhập xác thân
Rồi lại nóng bừng hồi hộp hồi hộp
Em muốn tìm anh, nhưng lại lạc vào bóng mình, tìm anh trong tiếng vọng của bão
Con đường hút hút lõm những dấu chân
Em ướm chân mình, định uống nước trong một dấu chân, như cổ tích…
Mà chỉ toàn dấu chân phụ nữ!
Hai bên đường, những bông hoa loa kèn đỏ khóc
Đêm ướt - những dấu chân đọng nước
Đi theo những dấu chân tới khi lả đi nơi gió xối thành thác, nơi những người đàn bà ở trần, thổn thức nhìn đường tối và trăng sáng
Họ bảo em, đừng đi nữa, không tìm được đâu, những dấu chân biến mất nhanh vì đàn ông đổi thay như biển cả
Tru lên tru lên những cây đèn đỏ
Trăng tước mình - rơi - như chiếc móng tay
Những người đàn bà làm bặt tiếng tru liên hồi của hoa, bằng lưỡi. 




Mùa thụ mầm
( Vi Thuỳ Linh)

Đêm song song phố ướt - cặp đùi dài
Nàng đếm ngày người yêu về lại
Đếm bằng ngón tay như những phím cầm nâu của anh
Đôi chân chưa nhìn thấy
Chỉ những dấu chân vẫn nhấn trời mang bầu vĩnh cửu
Từ kiếp trước
Chúng mình đã yêu cần mẫn. Và im lặng
Đời người thì ngắn
Giấc mơ lại dài
Anh giấu đôi tay trước sự chờ đợi của em
Ngoài kia
Tất cả thành phố cây xanh bỗng rực vàng cành khô. Lá vàng ngân nga như những át_cơ hồi hộp
Căn phòng say mềm tay
Ánh vàng toát từ những lọ gốm như mồ hôi mặt trời chiều
Níu anh, em sóng...
Không thể đu lên giữ chiếc kim giờ hiện thực
Vì khuôn mặt chúng ta là chiếc đồng hồ
Gửi cho anh hai mươi búp ngọc lan ủ bên ngực em từ đêm anh choáng ngợp
Vốc tay đầy hương linh
Mạch mạch nước nấc lên vì nhớ
Bừng từng đêm lưỡi như ngọn lửa
Liếm vào thân sóng nóng
Nguyên một mùa đắm đuối
Tình yêu sinh ra Con người
Khi em lúng túng không cất tiếng, là lúc nỗi sợ hãi xa cách quất lên
Ngôn ngữ không quyền uy cho diễn đạt yếu đuối
Đôi mắt ôi mùi nồng nàn ơi
Tạo cho chúng ta ánh sáng mới tinh sau một đêm mê man còn váng sữa
Mảnh trăng như miếng dưa hấu đỏ
Bỏ lạc giữa trời
Váng vất cơn cơn mưa mê sảng
Những giọt mưa tuột ra từ những đám mây bụng mang dạ chửa
Khiến cái túi nilon tứ tung bỗng vỡ nước ối từ một số mái nhà
Vỡ không gian rối tung bê tông cọc sắt
Mưa tới tấp vừa rơi vừa yêu
Không phải Phật nghìn mắt nghìn tay
Anh ủ em trong im lặng đầy hơi ẩm bằng đôi tay xuất thần
Con đường khểnh theo chiếc răng bên trái
Cầu vồng mọc từ hai ngón tay cái
Em ngập vào ngân gió
Ngân anh
Giữa nỗi lạc lõng
Trong ánh sáng đỏ của mặt trăng dưa hấu đang hồi lại màu thu non vì được bú dịu dàng
Những chiếc máy bay như bầy chuồn chuồn ớt
Cắn rốn Ngày và Đêm
Thế mà Đêm chẳng biết bơi băng qua những ngăn cách, khủng hoảng của loài người
Đêm một mình và đêm yêu nhau. Lúc nào cũng tóc
Tóc ướt trong phòng tắm tóc khô héo gối
Dòng sông đầy tóc rụng đang ngân gió
Gọi xanh
Kìa búp búp sen xanh mắt quyền uy khép đêm giao linh
Ôm cơn khát để anh tung vó
Chỉ hơi thở và tiếng hân hoan tưới đầy mặt đất
Hằng hà mầm cây như những núm vú bật lên từ hoang hoá đất đai
Tiếng lục lạc tràn hoang mạc
Ngày sinh của chúng ta: sự nhân - chia đôi tiền định hai người tháng Tư
Em nấp vào vết tay anh để lại trên bàn vàng căn phòng quen lạ ấy
Nơi lưỡi nến phập phồng vươn cả khi sắp tắt trong cái nhìn hình phễu của chiếc lưới chụp bên nụ hồng vàng khô mép cánh giống đôi môi em
Ngày anh về, chưa biết rõ
Phố đầy cây phượng gọi anh từ mùa hoa này
Nơi bay lên bầy vú thiếu nữ
Con đường đêm héo như quả phượng già
Tháng 9 nhớ về chín nhịp phồn sinh trong tiếng gọi đoá đoá hoa kèn tháng Tư nở vào mùa thu tinh khiết...
Con đường trỗi cặp chân dài


Bóng người

(Vi Thuỳ Linh)
Trong chiêm bao bí ẩn
Trong những dự cảm ta vừa chộp lấy ở giao điểm khoảnh khắc tỉnh - mê
1. Khi tắm
Tôi thường ngắm mình
(Như có một người, cùng tấm gương, ngắm tôi)
Mảnh mai, lóng lánh ướt…
Lan khắp chúng ta, sự choáng ngợp của vẻ đẹp mong manh và trong sạch làm chúng ta dịu lại
Trong chiêm bao bí ẩn
Trong những dự cảm ta vừa chộp lấy ở giao điểm khoảnh khắc tỉnh - mê
2. Những con búp bê biết cười và khóc không nước mắt
Con lật đật ngã rồi đứng lên lập tức
Con ốc sên nhẫn nại áp mình vào cánh cửa
Giá con người được như vậy!
(Loài vật và lũ búp bê vẫn kiên trì giấc mơ làm người?)
3. Trong những bức họa của mình
Lêvitan không hề vẽ người (?)
Và ở tranh của Đinh Ý Nhi
Những người đàn bà, những thiếu nữ, những bé gái đều gày gò hai màu đen trắng. 


Đôi cánh của mẹ

(Vi Thuỳ Linh)
Cánh tay mệt lả của mẹ vẫn là đôi cánh bền vững
Hãy bay cao từ khi đôi bàn chân bé nhỏ của con bấm vào ngực mẹ
Mẹ nghĩ
Con có thể kiêu hãnh về mẹ và cha
Từ lúc còn nằm trong cha và mẹ
Mẹ viết đến tiều tụy
Dù vì thế, mẹ phải sớm lìa đời.
Những gì mẹ làm sẽ cho mẹ sống
Những người thân của chúng ta liên miên đau ốm
Mẹ thì không khoẻ
Nhưng
Hercule không phải là thần tượng của chúng ta
Tình yêu mạnh hơn thần quyền, vô hiệu hóa những áp đặt
Mẹ triệt tiêu nỗi khổ nhọc bằng sự dữ dội ẩn nhẫn
Bằng khao khát con, chế ngự tâm hồn
Con
Ước mơ vĩ đại, dẫu cho ngày tuyệt diệt
Giữa những ước mơ hỗn độn và giả tạo đầy rẫy xung quanh
Cánh tay mệt lả của mẹ vẫn là đôi cánh bền vững
Hãy bay cao từ khi đôi bàn chân bé nhỏ của con bấm vào ngực mẹ


Sự im lặng

Tôi đã nói với người đàn ông đầu tiên tôi yêu:
“Em có thể chết nếu bị anh phản bội…”
Khi bị phản bội
Tôi giằng chiếc nhẫn anh tặng khỏi tay mình

…Người đàn ông thứ hai dịu dàng và trong suốt
Tôi thiếu nữ bé nhỏ rón rén bước vườn yêu
Sửng sốt và ngưỡng vọng…
Bỗng nhiên
Anh thay đổi!!!
……..
Cố giấu những tấm ảnh, quà tặng của họ trong góc kín căn phòng, tôi bắt đầu xe lửa mải miết, gầm lên tự trấn an, át đi trong tiếng thở đuổi theo mình, phía những cơ thể đầy ham muốn.
Tôi biết thân thể mình đang khô đi khi xe lửa không còn đường ray để chạy
Trước biển đêm
Đôi mắt thảng thốt tìm câu trả lời phía đám mây màu tóc:
“Con người sẽ còn bất hạnh vì sự thông minh và cả tin”(?)
Nhưng tại sao tại sao tại sao
Tôi lại cố rướn mắt đau đáu con đường đã qua
Tôi lại cố tìm Tôi, được một lần nữa thơ ngây, trong chiều cao im lặng.



Thiếu phụ và con đường

Tự nhủ không thể yêu ai nữa
Người đàn bà sống một mình, vừa muốn quên, vừa mong ngóng
Chị cố tránh con đường xưa…
Lại đêm…
Lại đêm…

Lại một giao thừa mùa xuân hực nhựa
Để mặc những người đàn ông đến và đi, ngoài cánh cửa
Mười bảy đêm giao thừa đi qua…
Rồi lịch cũng không muốn xé
Tờ lịch lẻ loi đến đầu giường, như lá bùa sã cánh
Chị nhặt lên,
dán lại
đêm...

Lại một giao thừa nữa đi qua, bằng tốc độ bằng số năm sống của mình, bằng số tuổi khi chị gặp anh
Người đàn bà hổn hển lao về con đường bấy lâu chị tránh
Tiếng gọi cứ sôi lên không dứt
"Anh cần em, hãy trả lời anh!" - Không phải anh! Mà là người đã đứng 18 giao thừa bên cánh cửa

Vẫn đứng đúng chỗ hẹn trên con đường cũ
Thiếu phụ đưa bàn tay phải ra trước mặt
Nhìn vào đường tình duyên đầy nhánh ngang chồng chéo và đứt đoạn:
"Anh có đi hết con đường này không?". 




Ðêm Linh
______ Vi Thùy Linh

Những mảnh vụn chiêm bao bỗng ghép thành đoàn tàu hăm hở chở anh về

Em bặm đôi môi nẻ mùa vào gáy anh lạnh mồ hôi mặn

Dấu chấm biệt biến động

Thế rồi em vẫn phải giăng thêm những sợi tóc đủ màu thành lưới sáng

Giữ nụ - cười - chậm - của anh

Những ngôi sao già lại đầu thai vào quả quả khế non

Thân cây anh toả khói thuốc

Bỗng chốc sừng sững đâm thẳng vòm trời

Trái đất nở tròn viên mãn

ác mộng tử thần làm mồi lửa giống

Ðốt chiêm bao đông giá

Ðầy sao già tự tử dưới gốc cây

Ðoàn tàu vẫn chạy trong âm vọng tên người

Xuân gọi mưa về gột dịu

Thấm tháp hạt hạt mầm vùng dậy

Thôi bế em lên thảm cỏ hoa để cùng bay chu du

Hãy cùng đứng lên mặt đất này, nhìn sông Hồng đang hồng thêm phù sa thiếu nữ

Ngày cũ vừa bóc như cái rùng mình cuối cùng của gió mùa đông bắc

Những - mảnh - vụn - chiêm bao - là chính em định đoạt bởi anh!



Sư tử buồn

______ Vi Thùy Linh

Thật dịu dàng trong cơn cuồng nộ
Chúng mình lao vào nhau từ rất lâu
Chấn động gấp nhiều vụ khủng bố làm sụp đổ WTC chấn động thế giới
Những sinh vật tuyệt chủng bỗng bật dậy tính dục
Vẫn còn trên từng tế bào em
Dư chấn cơ thể anh

Con sư tử kiêu hùng và đơn độc
Luôn muốn rúc vào ẩm nồng mềm mại
Tạc gương mặt tuấn kiệt giữa Vũ trụ đen
Sự thèm khát truy nã chúng ta

Thế giới đại loạn trong tiếng rên hoan lạc triệu năm còn âm ỉ
Chúng ta nghe thấy tiếng rên ấy bằng cái nhìn dựng đứng bức tranh cực thực
Chúng ta không phát tiếng bằng tự do quá vãng của ngôn từ, mà dồn lắng bằng trạng thái quẫn bách được báo trước của nhân loại
Ðêm ngày tháo đáy bổn phận

Chúng ta sống hoài nghi ngờ vực như thể đấy là xung động nguyên uỷ
Râm ran khắp nơi tiếng thều thào của mặt đất hẹp, đại dương ô nhiễm, những cánh rừng khô trụi bầu trời đầy không tặc
Ðang cố níu giữ sự sống bằng sự cưu mang Vũ trụ
Em đang xiết anh dưới vòm động Phong Nha trong tấm ảnh

Và anh biết được (với xung năng khuếch đại) tín hiệu mùi của hoa Thùy Linh
Ðộng kỳ vĩ nhất mang ánh sáng, độ ẩm, nhịp đàn hồi của người đàn bà đang yêu cực độ
Hầm hập núi vú cơn cuồng hoan bền bỉ
Ðã thống trị những quy luật bất trị

Người ta cần nhận ra nhau bằng khải tín trong chìm xuống dâng lên mặt biển
Ngày không khóc như chang chang biển nhật lệ cuồn cuộn những con rồng sóng sóng
Ðêm không buồn như xanh miết đường thành Huế mơn man những hàng cây đắm đuối
Em yêu anh trên tất cả những danh phận xác lập

Sư tử dũng mãnh và vĩ đại !
Tràn bờm đầy mình nàng hai mươi hai tuổi
Không cần cùng 40 tên cướp, anh đã cướp nàng đi khỏi sự thăng bằng - không bao giờ có nổi
Ðể Nàng phải cong rồi dựng đứng

Yêu anh hân hoan náo nức
Cánh cửa chỉ cho anh
Bên trong là kho báu
Không vàng bạc kim cương đá quý

Không mở bằng thần chú
Mở cánh cửa bằng trục nóng của anh - trục Vũ trụ
Vừa lọt tận cùng đã mắc kẹt vĩnh viễn

Ở cánh cửa Linh
Tóc bạc râu bạc bật tung sự chênh lệch
Tinh khí làm mềm những sự vật hoá thạch

Sư tử

Ðắm hai màu trắng-đen thân thể nàng
Một đêm cực diệu tinh khí anh tròn nơi bụng em Tương lai
Sư tử buồn của em !

Băng qua địa cầu bằng tiếng gầm kinh động
Núi vú lại cương lên sự sống

Những cặp chân khoá chặt nhau khước từ chân lý ! 


( sưu tầm )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét