Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

chè bưởi thơm mát

Vào những ngày nắng nóng có bát chè bưởi thơm mát để ăn thì thật chẳng còn gì tuyệt bằng; còn nếu trời mát bạn ăn chè bưởi ấm nóng cũng thấy trong người khoan khoái dễ chịu lắm đấy!

 
Nguyên liệu:
 
Phần cùi trắng của 1 quả bưởi
200-300g bột năng
500g đường cát trắng (tùy vào khẩu vị của từng nhà mà các bạn nêm độ ngọt phù hợp nhé)
200g đậu xanh đã cà vỏ
4 lá dứa
50g bột sắn dây
1 lon nước cốt dừa
Nước hương hoa bưởi (mua ở các quán bán dừa, thạch đen ngoài chợ)
Đậu phộng
Chút muối và phèn chua.
 
Bước 1:
 
Bưởi sau khi đã gọt bỏ vỏ xanh bên ngoài xắt sợi hoặc hạt lựu.
 
 
Bước 2:
 
Rắc muối vào trộn đều, bóp cho bớt đắng.
 
 
Rồi xả nước lạnh.
 
Bước 3:
 
Lặp lại quá trình này khoảng 5 lần rồi lại tiếp tục ngâm vỏ bưởi với nước muối loãng thêm một lần nữa. Lần này bạn ngâm qua đêm nhé.
 
Trong khi ngâm cùi bưởi bạn cũng ngâm luôn đỗ xanh qua đêm.
 
Bước 4:
 
Cùi bưởi sau khi đã ngâm qua đêm tiếp tục bóp rồi xả nước lạnh 5-7 lần nữa. Thường thì đến giai đoạn này cùi bưởi đã bắt đầu hết the. Bạn ăn thử 3 miếng nếu còn đắng thì làm tiếp công đoạn sau:
 
Đặt một nồi nước, đun sôi, thả phèn chua vào, rồi cho cùi bưởi vào đun cùng đến khi sôi được 2 phút thì tắt bếp. Đổ cùi bưởi vào một cái giá và xả ngay nước lạnh. Làm như vậy bưởi sẽ trắng và giòn hơn. Sau khi qua bước khử đắng bằng phèn chua này thì chắc chắn bưởi sẽ hết đắng.
 
Bóp cùi bưởi cho kiệt nước rồi ướp với đường. Nếu có thời gian bạn hãy ướp với đường khoảng 1-2 tiếng, bọc nilon kín rồi để trong tủ lạnh. Còn nếu không có thời gian các bạn hãy ướp đường khoảng 30 phút.
 
Bước 5:
 
Trong thời gian đó bạn hấp chín đậu xanh và rang lạc.
Đậu xanh sau khi hấp chín cho ra tô, để nguội.
 
Bước 6:
 
Sau 30 phút đến 1 tiếng bạn cho cùi bưởi đã ướp đường vào chảo, sên cho cùi bưởi nóng lên.
 
Khi cùi bưởi đã được sên nóng bạn đổ ra tô, chờ cho cùi bưởi ấm ấm (không quá nóng sẽ dễ bị bỏng tay), cho thêm chút đường trộn đều.
Thêm bột năng vào tô cùi bưởi khi cùi bưởi còn đang nóng ấm để nó hút được bột năng vào bên trong, khi ăn miếng cùi bưởi chúng ta sẽ thấy nó giòn sần sật rất ngon.
 
Bước 7:
 
Chuẩn bị một nồi nước sôi, cho cùi bưởi đã ướp đường và lăn qua bột năng vào đun đến khi chín. Khi nào miếng bưởi trong trong và nổi lên trên là chín.
Lại tiếp tục đổ ngay cùi bưởi vào một cái âu và xối nước lạnh vào. Ngâm nước lạnh đến khi đem nấu thì vớt ra.
Vậy là đến đây chúng mình đã chuẩn bị xong cùi bưởi đã ngấm bột năng và đậu xanh đã đồ chín. Công đoạn tiếp theo chỉ còn vài phút nữa thôi!
 
Bước 8:
 
Chuẩn bị một nồi nước sôi, nêm đường cho vừa miệng, thêm chút muối để chè có vị ngọt đậm đà hơn.
 
Cho lá dứa đã rửa sạch, buộc gọn vào đun cùng để chè thơm hơn.
 
Bước 9:
 
Chuẩn bị một bát nhỏ bột sắn dây, khuấy đều với nước lã.
 
Cho cùi bưởi vào nồi nước đường rồi từ từ đổ bát bột sắn dây vào, khuấy đến khi nước trong veo là được.
 
Bước 10:
 
Thêm đậu xanh vào nồi chè. Bạn lưu ý sau khi cho đậu xanh không nên khuấy nhiều và đun lâu quá, hạt đậu xanh sẽ bị nát, mất ngon.
Bước 11:
 
Cuối cùng bạn chỉ cần thêm nước cốt dừa cùng chút tinh dầu hoa bưởi là xong!
 
 
Khi ăn bạn múc chè ra bát, rưới nước cốt dừa và rắc lạc rang lên trên ăn cùng nhé!
 
 
Vào những ngày nắng nóng có bát chè bưởi thơm mát để ăn thì thật chẳng còn gì tuyệt bằng; còn nếu trời mát bạn ăn chè bưởi ấm nóng cũng thấy trong người khoan khoái dễ chịu lắm đấy!

 
 
Chúc các bạn thành công!

cá viên giòn xốp thơm ngon

Từng viên cá với lớp vỏ ngoài giòn cùng phần ruột mềm, xốp và thơm mùi tiêu, thì là mà không hề tanh sẽ khiến các bé ăn được nhiều cá hơn đấy!

 
Nguyên liệu:
 
2 củ khoai tây
Phi lê của 3 con cá rô phi cỡ vừa (khoảng 250g)
1/2 mớ rau thìa là
2 thìa canh bột chiên xù
1 thìa canh bột chiên giòn
Chút muối, tiêu.
 
Bước 1:
 
Phi lê cá rô phi mua về tách bỏ phần da. Bạn chỉ cần lách dao qua một cạnh phi lê và kéo da cá ra là được, rất nhanh thôi.
 
Cho cá vào bát tô, hấp chín trong khoảng 15 - 20 phút.
 
Bước 2:
 
Trong khi hấp cá bạn gọt vỏ, xắt lát khoai tây, tráng qua nước rồi cho vào nồi nhỏ luộc chín hoặc làm chín khoai trong lò vi sóng.
 
Bước 3:
Rau thì là nhặt rửa sạch, xắt khúc nhỏ.
 
Bước 4:

Sau khi khoai chín bạn vớt ra, cho thì là vào rồi dùng thìa dằm nhuyễn khoai lẫn với thì là.
 
Bước 5:
 
Khi cá chín bạn vớt ra và để luôn vào bát khoai đã dằm, thêm bột chiên xù, bột chiên giòn cùng chút muối tiêu.
 
Bước 8:
 
Trộn đều tất cả các nguyên liệu trên cho nhuyễn mịn.
 
Bước 9:
 
Viên thành từng viên tròn rồi ấn dẹt.
 
Làm nóng dầu ăn trong chảo sâu lòng hoặc nồi chiên, thả từng viên cá vào chiên ngập dầu để cá giòn, vàng đều.
Món cá viên này bạn có thể thay phi lê cá rô phi bằng các loại cá khác tùy theo điều kiện kinh tế cũng như sở thích của gia đình mình nhé!
 
 
Từng viên cá với lớp vỏ ngoài giòn cùng phần ruột mềm, xốp và thơm mùi tiêu, thì là mà không hề tanh sẽ khiến các bé ăn được nhiều cá hơn đấy!
 
 
Chúc cả nhà mình một bữa tối thật ngon miệng và đầm ấm nhé!

Chỉ cần câu nói 'Anh yêu em'


Tôi luôn cảm nhận được tình yêu của Tân sâu sắc, nồng nàn, nhưng đôi khi tôi vẫn thấy cô đơn, thấy thiếu vắng một điều gì đó vô cùng quan trọng.
Chỉ cần câu nói 'Anh yêu em'
Mọi hôm, đứng trên hành lang tầng 4 nhìn xuống sân trường Khoa học xã hội và nhân văn, người ta chỉ thấy yểu điệu váy hồng, thướt tha váy trắng, lác đác một vài “mì chính cánh”. Bỗng một ngày, mỹ nữ trong trường được phen hồ hởi, chạy ùa ra hành lang lớp học để trầm trồ ngó ngiêng một "giai lạ" nhìn rất manly. "Giai lạ" ấy chính là Tân, anh chàng tôi quen trên mạng.
Hắn vô tình đọc được blog của tôi trong những lần tìm kiếm thông tin về ẩm thực và "add nick" tán chuyện cho vui. Tuy nói chuyện nhiều, cả hai chưa bao giờ đề cập đến việc gặp nhau. Vậy mà hôm nay "gã ngốc" lại bất ngờ tìm tôi ở lớp học, không báo trước nửa lời.
Đó có phải là một hành động lãng mạn thái quá? Với tôi, chẳng gì buồn cười và nhảm nhí bằng cái gọi là "tình yêu trên mạng". Nhưng hình thức cộng với phong độ cực kỳ thu hút của Tân khiến tôi thấy hả lòng hả dạ, thấy cái gọi là internet cũng đã mang đến cho mình một cơ may nho nhỏ để tận hưởng cảm giác trái tim đập thình thịch trước một người con trai.
Đã quen biết khá lâu trên mạng nhưng sao khi gặp hắn, tôi vẫn thấy lạ lùng, ngượng nghịu. Trái lại, hắn tỏ ra rất hồ hởi như thể tôi là bạn thân từ thuở ấu thơ của hắn, chẳng có chút ngại ngùng. Tôi nghĩ bụng “Đúng là đồ mặt dày mày dạn”.
Tân thường xuyên viết bài cộng tác cho một tờ báo mạng chuyên về ẩm thực. Tôi theo ngành du lịch nên cũng quan tâm đến vấn đề đó. Điểm chung này là duyên cớ để hai kẻ xa lạ trở thành chỗ thân quen.
Tân hài hước, cởi mở. Còn tôi đáo để, lạnh lùng. Tôi tự nhận thấy mình thừa tự tin để kiêu ngạo với hắn, nhưng hắn lại đủ tinh tế để nhận ra mọi cảm xúc của tôi. Những rung động ban đầu quả thật vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lần có nhuận bút, thể nào hắn cũng ới tôi la cà quán xá mà theo hắn là “phải tiêu cho nghèo bớt đi nếu không sẽ bị tiền đè chết”.
Một buổi tối đẹp trời, Tân chở tôi đi ăn chè. Tôi đã ngắm nghía cái lưng của hắn rất lâu, rất lâu... và đánh liều ôm lấy hắn, áp mặt vào lưng hắn. Tôi nhận thấy hắn cứng người lại, tim ngừng đập, phổi ngừng thở dễ đến... vài chục giây. Tôi ôm chặt hơn. Hắn nắm chặt tay tôi rồi cứ thế lái xe đi vòng vèo khắp các phố, đâm vào tất cả các ổ voi, ổ gà trên đường mà chẳng tìm thấy quán chè quen thuộc ở đâu.
Cả tôi và hắn đều đã trải qua những mối tình nhạt nhẽo theo kiểu “sớm nắng chiều mưa”, hôm trước mới xoen xoét nói “I love you” hôm sau đã vội vàng “goodbye my love”. Cả tôi và hắn đều đã trải qua nhiều thất bại để nhận ra những giá trị thực sự mà mình có thể tìm kiếm ở tình yêu.
Giống như bây giờ, khi cả hai đều im lặng, chưa hề nói một lời yêu thương nhưng tôi thấy mình như đang tan chảy trong ngọn lửa tình thiêu đốt. Tôi và hắn đã trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng, những ánh mắt yêu đương, những nụ cười tình tứ.
Tôi luôn cảm nhận được tình yêu của Tân sâu sắc, nồng nàn nhưng đôi khi sao tôi vẫn thấy cô đơn, thấy thiếu vắng một điều gì đó vô cùng quan trọng. Tôi đã cố lý giải xem điều đó là gì nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là những cảm nhận mơ hồ chỉ đủ để khiến lòng bâng khuâng chứ không đủ rõ ràng để tôi có thể đem ra phân tích, mổ xẻ.
Chúng tôi tốt nghiệp, đi làm và cứ thế bị cuốn theo công việc. Tình yêu của tôi và Tân vẫn bền đẹp như thưở ban đầu, mỗi ngày nó lại dày thêm nhiều kỷ niệm. Nhưng sao tôi vẫn luôn cảm thấy sự thiếu vắng nào đó.
Cảm giác đó ngày càng lớn khiến tôi thấy mệt mỏi. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ chấm dứt với Tân. Ngồi sau lưng Tân trên chiếc xe Honda quen thuộc, tôi bảo: “Mình kết thúc thôi anh”. Người Tân cứng lại, tim lại ngừng đập, phổi lại ngừng thở dễ đến vài chục giây. Tân dừng xe bên cạnh một đài phun nước lấp lánh ánh trăng sao. Tân nắm chặt 2 bàn tay tôi, mắt nhìn tôi tha thiết: “Có một điều này anh chưa bao giờ nói với em. Có quá muộn không nếu anh nói rằng anh yêu em”.
Mọi cảm xúc vỡ òa trong tôi, trào dâng trong tim tôi như nước lũ. Đến bây giờ tôi mới hiểu, một câu “Anh yêu em” chính là điều mà bấy lâu tôi luôn cảm thấy thiếu vắng và cần được nghe. Tình yêu dù thế nào vẫn cần một lời tỏ tình giản dị như thế. Sau này, Tân chưa một lần nhắc lại câu nói đó, nhưng với tôi, lời yêu hôm nào đã đủ dùng cho cả cuộc đời.
Theo Thế Giới Phụ Nữ

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

bò xào rau củ kiểu Hàn Quố

Không chỉ thịt bò, bạn còn có thể biến tấu món ăn này với thịt heo, thịt gà hoặc thậm chí nếu ăn chay bạn thay thịt bò bằng đậu phụ cũng rất ngon đấy nhé!

Nguyên liệu:
450g thịt bò loại ngon
2 thìa canh tương đậu nành
1 thìa cà phê dầu  mè
1 nhánh tỏi, bằm nhuyễn
1 thìa cà phê gừng bào
1 thìa canh đường nâu
2 thìa canh dầu ăn
1/2 củ hành tây, thái hạt lựu
1 củ cà rốt lớn, thái que
1 quả bí ngòi nhỏ, thái vuông quân cờ
1 mớ rau cải chíp hoặc cải làn, rửa sạch, để ráo
1 thìa canh vừng rang chín.
Bước 1:
Thịt bò thái miếng mỏng.
Trong một bát tô, trộn đều đường nâu, gừng, tỏi bằm, dầu mè với tương đậu nành. Cho thịt bò vào ướp với hỗn hợp này khoảng 15 - 20 phút.
Trong khi thịt bò đang ướp, bạn chuẩn bị các loại rau củ theo hướng dẫn.
Bước 2:
Làm nóng 2 thìa canh dầu ăn trong chảo với lửa to, cho hành tây vào xào khoảng 1 phút.
Bước 3:
Thêm thịt bò vào chảo, đảo đều tay khoảng 2-3 phút cho đến khi thịt bò có màu hồng nhẹ - chưa chín hẳn.
Bước 4:
Cho cà rốt, bí ngòi vào, tiếp tục đảo 2-3 phút nữa.
Bước 5:
Thêm rau cải, xào đến khi rau chín thì nêm nếm lại lần cuối cho vừa độ mặn
Bước 6:
Tắt bếp, rắc vừng rang, trộn đều rồi xúc ra đĩa, ăn với cơm rất ngon.
Chỉ trong 1 món mà có đủ cả chất đạm lẫn chất xơ, làm rất nhanh mà ăn lại lạ miệng, thơm ngon nữa; thật tuyệt phải không các mẹ?
Ngoài ra bạn cũng có thể biến tấu món ăn này với thịt heo, thịt gà hoặc thậm chí nếu ăn chay bạn thay thịt bò bằng đậu phụ cũng rất ngon đấy nhé!
Nếu thích ăn cay bạn thêm chút tương ớt hoặc bột ớt kiểu Hàn Quốc nữa là có ngay một món bò xào cay rất hợp trong những ngày tiết trời mát mẻ.
Chúc các bạn ngon miệng!
afamily

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Cái ôm xiết chặt rũ bỏ quá khứ đau thương

Cuộc sống, đối với mình thật chẳng đơn giản chút nào. Nhưng mình biết, điều đó không có nghĩa mình không thể không có hạnh phúc...

Mình nói thẳng, mình đã từng bị hãm hiếp. Không phải chỉ một lần duy nhất, mà rất nhiều lần sau đó. Lúc ấy, mình còn nhỏ, nhưng cũng đủ để biết mình đang bị làm điều tồi tệ gì. Quãng thời gian ấy, với mình thực sự là địa ngục. Không ai có thể tâm sự, sẻ chia hay đồng cảm với mình. Tính cách tự kỷ, thói quen xa lánh với mọi người, sở thích làm mọi việc một mình cũng từ đó mà ngày càng lún sâu.
Mọi người xung quanh, chẳng ai hiểu gì đâu, cứ ngẩn người thấy mình thay đổi từng ngày. Thậm chí ngay cả những người thân quen nhất, cũng lẳng lặng nhìn mình một cách xót xa.
Thời gian trôi đi, chuyện ấy cũng chìm dần vào quên lãng, ít nhất là nó không còn hiện hữu mỗi giờ, có thể tính bằng ngày là tốt lắm rồi. Cách vài ngày nó lại ùa về một lần, đau, nhưng mình đã học được cách kìm nén từ bao giờ, chính mình cũng không biết.
Cho đến một ngày, cái ngày được xem là sự lột xác, phá vỡ "con người cũ" để biến thành một thiếu nữ, bắt đầu biết nhớ, biết vui, biết buồn, biết quan tâm đến một ai đó. Hay nói một cách khác, mình chính thức được sống với "con người mới"... cảm ơn anh, tình yêu tuyệt vời của em.
Tình yêu của anh đã giúp em phần nào xóa bỏ những vết thương quá khứ, hâm nóng trái tim tưởng chừng đã đóng băng với thế giới xung quanh.
Anh không hề biết bất cứ điều gì trong quá khứ của em cả, và em cũng không muốn để anh hay bất cứ ai biết điều đó. Chỉ mình em chịu là đủ lắm rồi. Những tưởng chỉ thế là xong. Nhưng quả thật, đúng như mình đã nói, cuộc sống chẳng đơn giản chút nào.
Không hiểu sao hôm ấy, vô tình có một người xem tướng cho mình. Và thật lạ, ánh mắt giật mình khó hiểu của người ấy đã nói lên tất cả. Người ấy thấy được điều kinh khủng đã xảy ra trong quá khứ của mình. Giây phút ấy, mình như bị bắt thóp, cảm giác như tất cả mọi người đã "bóc tách" được quá khứ ngỡ tưởng đã bị chôn vùi, cảm giác như chính mình là người có lỗi...
Một thời gian dài sau đó, mình vẫn cố tỏ ra vui vẻ, như chưa có chuyện gì xảy ra (bởi người ấy giữ bí mật cho mình). Nhưng trong tim mình, quá khứ ấy đã liên tiếp dội về, giằng xé nội tâm mình. Cảm giác như mình đang dần sống trở lại với quãng thời gian kinh hoàng đó. Cho đến khi mình không thể chịu đựng nổi nữa, sự nghẹt thở xâm chiếm con người mình. Và mình biết, mình phải làm một điều gì đó, để tự giải thoát nỗi đau tinh thần này.
Mình sẽ kể với anh, sẽ nói hết tất cả những gì đã xảy đến với mình trong quá khứ. Dù mình biết, cái kết cho tình yêu sẽ là sự chia tay... Mình đã chuẩn bị hết tâm thế để đón nhận điều đó. Mình sẽ lại sống trở lại với con người của mình trước kia. Có lẽ vậy.
Nhưng không ngờ, một lần nữa, điều kỳ diệu lại đến với mình, vào giây phút mình gần như tuyệt vọng. Nghe xong câu chuyện, anh đã ôm chầm lấy mình vào lòng, một cái ôm xiết chặt như muốn níu giữ "con người mới", một cái ôm xiết chặt để giũ bỏ quá khứ đau thương. Tiếng khóc nghẹn ngào ngập tràn trong hạnh phúc. Bay đi nhé, quá khứ tuổi thơ tôi!!!
Và cũng bắt đầu từ đó, mình chính thức hiểu được điều tuyệt vời của cuộc sống, đó là tình yêu thương vô bờ giữa con người với nhau. Điều mà trước đây, mình ngỡ tưởng nó không hề tồn tại. Hóa ra cuộc sống không mờ mịt như mình như mình vẫn nghĩ...
Cảm ơn anh, tình yêu tuyệt vời của em.
Điều cuối cùng, mình muốn nói với những bạn có cùng cảnh ngộ với mình, hãy giũ bỏ những gì thuộc về quá khứ thương đau. Tất cả chỉ là những "tại nạn" không đáng có. Cuộc sống với những điều tốt đẹp vẫn còn ở phía trước. Đừng "đóng cửa" trái tim, hãy dang rộng vòng tay đón chào điều tuyệt với sắp tới, bạn nhé!
Mèo đen xinh tươi

9 niềm vui lớn nhất của con trai

Còn thiếu niềm vui nào nữa không nhỉ?
Nhóc Maruko

Cám ơn cuộc đời đã cho tớ gặp ấy!

Tớ vốn dĩ là một đứa con gái nhút nhát, luôn tự ti về bản thân, nhưng từ khi gặp ấy những suy nghĩ "hèn nhát" trong tớ dường như đã không còn nữa. Nhờ ấy, tớ trở nên mạnh dạn, tự tin, làm được nhiều việc có ý nghĩa hơn.
Nếu so vẻ bề ngoài thì ấy thua xa tớ, nhưng bọn con trai trong lớp lại để ý đến ấy nhiều hơn tớ. Lúc đầu, tớ không biết tại sao lại như thế, tớ nghĩ ấy đang "giả nai" để lừa chúng nó và "lừa" cả tớ nữa. Nhưng sau cùng tớ cũng nhận ra rằng đấy là bản chất con người ấy: ấy không xinh nhưng ấy thông minh, ấy nói chuyện rất vô tư, rất thẳng thắn và quan trọng hơn cả là ấy rất nhiệt tình và tốt bụng, nên mọi người xung quanh đều yêu quý ấy.
Ấy là đứa bạn thân duy nhất mà tớ có thể giãi bày tâm sự, từ chuyện gia đình, tình yêu hay tình bạn.
Chúng mình bắt đầu chơi thân được với nhau ngay từ kỳ đầu tiên đại học, ấy nhỉ. Cả lớp chỉ có 4 người học tiếng Trung, trong đó có tớ và ấy, có lẽ đây là "cái duyên" để tớ với ấy trở thành bạn thân của nhau.
Tớ nhớ và yêu lắm những ngày hai đứa đạp xe đi học trên con đường thơm mùi hoa sữa, một mùi quen thuộc của trời thu Hà Nội; những buổi sáng trên lớp hai đứa gật gù kể cho nhau nghe chuyện nhà trọ, chuyện bọn con trai theo đuổi mình; những buổi chiều nghỉ học hai đứa lượn phố đi mua sắm, đi ăn chè…
Sang năm thứ hai đại học, ấy rủ tớ thi tại chức tiếng Trung, ấy biết không, nếu không có ấy chắc tớ sẽ chẳng bao giờ có cái bằng đấy đâu. Tớ phân vân, lưỡng lự không muốn thi một tý nào. Nhưng rồi ấy đã truyền sự nhiệt huyết sang cho tớ, thấy ấy miệt mài đi học ôn, tớ nghĩ tớ không thể thua ấy được, và cuối cùng tớ cũng đi thi cho bằng bạn bằng bè. May sao hai đứa cùng đỗ với số điểm tương đương nhau và lại được học chung một lớp. Tình bạn của chúng mình lại được gắn bó hơn.
Tớ vẫn thường xuyên nói với ấy là tớ học kém, tớ không thông minh, tớ không dám nói chuyện chỗ đông người. Mỗi lần như vậy ấy lại quát tớ, lại phân tích cho tớ hiểu tớ có thể làm được những điều hơn thế. Và nhờ ấy, tớ đã làm được.
Lớp thường xuyên có những buổi thuyết trình, và ấy đã "đào tạo" để tớ có thể mạnh dạn đứng trước lớp báo cáo bài tập của nhóm, trả lời phản biện câu hỏi của thầy cô, bạn bè. Tớ lại tự hỏi, nếu không có ấy, liệu tớ có làm được không?
Mỗi khi tớ gặp chuyện buồn, ấy lại vội vàng đạp xe đến để an ủi, hay chỉ đơn giản là để khóc cùng tớ. Sau mỗi lần như thế tớ lại thầm cám ơn cuộc đời đã mang ấy đến cho tớ.
Và còn nhiều, nhiều lắm những việc ấy đã làm cho tớ, để tớ có thể trở thành một người mạnh dạn như ngày hôm nay. Sau này, hai đứa sẽ có con đường đi riêng của mình, nhưng ấy sẽ mãi là đứa bạn tớ yêu quý và tôn trọng.
P/S: Chúc ấy thành công và hạnh phúc.
Bạn của ấy

Cho tớ 'thơm' cậu một cái được không?


Một ngày gió…
- Cho tớ "thơm" cậu một cái được không?
- Không được đâu.
- Vì sao thế?
- Tớ ngượng lắm. Xấu hổ chết đi được.
- Tớ dỗi đây, cậu là đồ… ky bo. Ghét rồi!
Một ngày gió…
- Tớ tặng cậu một nụ hôn nhé, như là hoàng tử hôn công chúa ấy, Hi hi.
- Nhưng tớ không phải công chúa, còn cậu cũng đâu phải là hoàng tử.
- Vậy một nụ hôn như là anh trai tớ và người yêu anh ấy nhé. Anh tớ bảo rằng, nụ hôn là minh chứng cho tình yêu cơ mà.
- Nhưng anh cậu yêu. Còn chúng mình mới chỉ "iu" nhau thôi, khác xa mà.
- Cậu thật lắm lý lẽ, túm lại là vẫn quá ky bo, hic hic.
Con gái bị bất ngờ "thơm trộm" .
Một ngày gió...
- Ối, có con muỗi đậu trên mặt cậu kìa, để yên đấy cho tớ!
- Đâu nhỉ? Con gái chưa kịp đưa tay lên mặt thì con trai đã vuốt nhẹ một cái lên má con gái mất rồi.
- Này, cậu bắt muỗi kiểu gì mà kỳ quặc như thế?
- Uhm, tớ thấy con muỗi này hiền quá, nên không nỡ ra tay mạnh, hihi! Ối, nó đang bay vi vu trên đầu cậu kìa!
- Để yên đấy tớ xử lý cho! Lần này con gái quyết ra tay, mặt vội ngẩng lên trời không suy nghĩ.
- Chụt! Con trai cướp ngay cơ hội hiếm có khó tìm, hihi! Một nụ hôn run bần bật như bị trăng sao phát hiện thấy ý đồ "đen tối".
- Á, cậu thật là đáng ghét!
- Ai bảo cậu cứ thích ky bo cơ, hihi!
Con gái xấu hổ quá, nói xong quay ngoắt người đi, không thèm nhìn mặt con gái nữa. Con trai sướng rơn, kệ cho con gái quay đi một xíu thôi nhá!
Một ngày gió…
- Cậu nhắm mắt vào đi nào.
- Để làm gì cơ?
- Thì tận hưởng "mùi của gió". Cậu vẫn thích hít hà mùi của gió, của cỏ đó thôi.
Một người "ngây thơ" đã bị… "dụ khị", nhắm chặt mắt lại. Một người thật nhanh đặt vào môi con gái một nụ hôn thật khẽ…
Một đôi mắt mở thật to, ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng lảng đi chỗ khác vì xí hổ. Có hai khuôn mặt đỏ bừng. Ngày có gió, bỗng dưng có thêm nắng từ hai "mặt trời" đỏ lựng kia…
Một ngày gió…
Con trai tự nhủ: "Con gái là chúa… keo kẹt, chẳng thể 'xin phép', chẳng được đồng ý đâu. Bởi thế, muốn có "nụ hôn cổ tích", chỉ có cách duy nhất là… thơm trộm thôi, he he. Ui, 'cái mi' đầu tiên trong đời, nhẹ như là gió, nhưng lại khiến người ta xao xuyến mãi không thôi".
Con gái ấm ức: "Đồ đáng ghét, dám thơm trộm người ta, nhất định phải 'trả đũa' bằng cách… thơm lại mới được, hi hi".
Nhất định là như thế, vào một ngày có gió…
Thế Đan (Tổng hợp)

Cụ bà 100 tuổi bán vé số mưu sinh bên lề xã hội

Bà ngồi bệt xuống đường, gục đầu vào 2 đầu gối tong teo rồi thở dốc. Không còn nhìn rõ, nghe rõ, nói không ra hơi, bà mời mua vé số bằng cách chìa xấp vé số ra phía trước.

Người bán vé số lớn tuổi nhất Long An

Ở TP Tân An, người dân đã quen với cảnh hàng chục người trong độ tuổi lao động dắt díu con cháu đi xin ăn khắp các con phố. Bờ kè, ghế đá công viên, hiên chợ, sạp thịt… là nơi để những con người hoàn toàn khỏe mạnh này trú ngụ về đêm. Họ không chịu lao động mà chọn cho mình một nghề ít vốn, ít tổn hao sức lực để mưu sinh. Thậm chí, có người còn xem đây như là một “nghề” dễ kiếm cơm khi sau mỗi cái Tết, số lượng người ăn xin ở thành phố này dường như muốn tăng lên, khi chính những người này rủ rê thêm những người khác gia nhập bang hội.

Đối lập với hình ảnh những người ăn xin nằm và vật khắp nơi là cảnh một cụ bà dáng người nhỏ thó, lưng còng tóc bạc tay run run cầm xấp vé số đi mời mọc từng người. Sống cả trăm năm, bà cụ đã quá già để có thể lao động. Người ta chỉ thấy cụ cầm gậy, đi từng bước – đúng hơn là dò dẫm từng bước trên đường, một phần vì đi không nổi, một phần vì đôi mắt đã mờ đục… Cứ chốc chốc, bà cụ lại ngồi bệt xuống đường, gục đầu vào 2 đầu gối tong teo rồi thở dốc. Không còn nhìn rõ, nghe rõ, nói cũng không ra hơi, bà mời mọi người mua vé số bằng cách chìa xấp vé số ra phía trước. Nếu ai mua thì họ tự lấy vé số, rồi đưa tiền cho bà.

Bà bán vé số chứ không xin tiền cháu ơi.

Một lần, có đôi thanh niên nam nữ đang chạy xe tay ga đắt tiền thấy bà ngồi thở dốc bên lề đường. Xe đã trờ qua chừng chục mét nhưng cô gái ngồi phía sau bảo chàng trai dừng lại. Cô bước xuống xe và lấy tờ giấy bạc 10 ngàn đồng bỏ vào cái nón lá cũ nát của bà. Cô chưa kịp quay đi thì bà cụ đã run run cầm xấp vé số đưa cho cô gái. Cô gái lắc đầu xua tay, bà cụ rút ra một tờ vé số rồi dúi vào tay cô, thều thào: “Bà bán vé số chứ không xin tiền cháu ơi”… Lúc này, cô gái như chợt hiểu ra và “chữa cháy” bằng cách mua thêm một tờ vé số, cô giữ một tờ và tặng bà cụ một tờ. Thế nhưng, cô phải thuyết phục mãi bà cụ mới bằng lòng nhận vì bà bảo bà vẫn còn sức khỏe, vẫn còn có thể lao động. 

Ở thành phố Tân An, người ta bảo rằng bà cụ này là người bán vé số thâm niên nhất và cũng là người bán vé số lớn tuổi nhất của tỉnh.

Tên cụ bà là Trần Thị Hy, quê ở xã Phước Vĩnh Đông, huyện Châu Thành, tỉnh Long An. Theo lời cụ, năm 2011 này cụ được 100 tuổi. Cụ sinh được 8 hay 9 người con, cũng không còn nhớ rõ, hiện tại thì có 2 người con còn sống, cũng đã trên 60 tuổi và không ở cùng cụ. Thời còn trẻ, cụ bà buôn bán ngoài chợ, còn chồng thì làm nghề mộc, họ sinh gần chục mặt con. 

Cả hai thời kỳ chiến tranh, cả nhà cụ may mắn khi không ai bị tên rơi đạn lạc. Cha mẹ chịu thương chịu khó nên các con của cụ dù sinh ra trong buổi khó khăn nhưng ít có ai đau yếu, bệnh hoạn. Mấy chục năm trước, sau khi chồng chết, các con cũng đã có gia đình hết nên cụ chia hết tài sản cho các con, sau đó thì không ở với người nào mà tự làm thuê kiếm sống. Mấy người con của cụ nhiều người đã qua đời ở tuổi 60, hoặc 70, hoặc hơn cụ cũng không nhớ rõ. Hai người còn lại cũng đã trên 60, các cháu nội ngoại đều đã có gia đình.

Vài chục năm nay, sáng nào cụ cũng đến đại lý vé số nhận vé đem bán, cuộc sống lây lất bữa đói bữa no. Hơn 10 năm nay, tuổi đã quá cao, đau bệnh liên miên nên mỗi ngày cụ Hy chỉ có thể bán được vài chục tờ, tiền lãi hôm nào nhiều thì mua gói mì làm canh, còn không thì cụ mua ổ bánh mì gặm cho qua bữa.

Sống bên lề xã hội

Để xác minh tuổi thật của cụ, chúng tôi đã tìm tới UBND phường 2, TP Tân An. Một cán bộ ở đây cho biết, tuổi thật của cụ có thể khoảng 100 (vì căn cứ vào tuổi của những người con do cụ sinh ra). Tuy nhiên, tuổi theo thẻ căn cước của cụ thì là 98. Chúng tôi dò hỏi, nhiều người bán vé số ở Tân An khẳng định: “Bà cụ này là người bán vé số già nhất Long An. Năm nay đã gần 100 tuổi”. Cũng theo lời kể của những “đồng nghiệp” bán vé số, cụ Hy do già cả nên thường bị kẻ xấu lừa lấy mất vé số. Mỗi lần như vậy, cụ phải chạy vạy mượn tiền mua lại vé số rồi trả nợ dần. Sức yếu, cụ nhiều lần té ngã, mấy lần gãy tay phải nằm viện. Tuy nhiên, không phải lần nào cũng có tiền đi bệnh viện nên nhiều lúc bà cụ tự mua thuốc, rồi cứ thế đắp bừa lên vết thương. Trời thương, rồi cũng đến lúc lành. Cả 2 cẳng tay khẳng khiu của bà cụ vì vậy mà nhiều chỗ xương lành xong cứ cong cong quẹo quẹo do không được chữa trị đúng cách.


Mấy ngày liền, không nhìn thấy bà cụ bán vé số trên đường, chúng tôi hỏi thăm và tìm đến “nhà” cụ. Gọi là “nhà”, thực chất chỉ là mấy tấm tôn cũ gác tạm bợ bên hông căn nhà bê tông kiên cố của người con dâu (người con trai đã chết từ lâu) trong con hẻm 35, đường Nguyễn Huệ, phường 1, TP Tân An. “Nhà” của cụ Hy không có vật gì đáng giá ngoài cái lò củi và mấy cái nồi cũ đã móp méo, sứt quai. 

Những người hàng xóm cho biết, cụ Hy đi bán vé số thường đem theo cái giỏ bàng. Cụ cứ nhặt giấy vụn, bọc ny lông, giấy bìa đem về làm “củi” để nấu cơm. Cứ mỗi lần cụ “làm bếp”, khói lại bốc mù mịt. Nhiều hôm trời mưa, “củi” bị ẩm chỉ toàn khói, người ta lại thấy bà cụ ho như muốn long cả phổi vì “thổi lửa”. Năm 2010, cụ bệnh liên miên nhưng lại không dám nằm viện vì thẻ bảo hiểm bị cháy trong một lần thổi cơm. Khi chúng tôi hỏi, một cán bộ ở UBND phường 2 cho biết đến khi nghe cụ báo tin địa phương mới biết để xin cấp lại cho cụ thẻ mới. 

“Nhiều lúc lễ, tết, anh em chúng tôi muốn thăm bà cụ thì phải tự góp tiền. Do bà cụ hộ khẩu chung với con, trong khi các con của bà ai cũng khá giả nên bà không thể xếp vào diện nghèo. Mà hễ không nghèo thì không được hưởng các chính sách của nhà nước”, vị cán bộ này chua chát nói. Cũng theo vị cán bộ này, không biết vì lý do gì mà cụ Hy dù con cháu rất đông, ai cũng có công ăn việc làm ổn định, nhà cửa kiên cố nhưng cụ Hy vẫn sống trong túp lều dựng bên hiên nhà con dâu.

Nếu trời thương, xin cho tôi… chết sớm

“Nhà” không có toa lét, mọi sinh hoạt vệ sinh cá nhân cụ đều phải thực hiện ngoài đường… Nhiều lúc cụ bệnh, nằm liệt một chỗ cũng có mấy người cháu đến thăm nom đôi lần theo kiểu chiếu lệ rồi thôi. Con và cháu của cụ còn sống, nhưng người thì than nghèo, người thì bảo bà già trái tính trái nết không chịu ở với ai. Nhưng những người hàng xóm thì bảo rằng bà cụ tuy già và rất khổ nhưng rất tự trọng. Tuy nghèo nhưng bà chưa quỵt nợ ai bao giờ. 

Nhiều lần, bà bệnh và đói nằm lả một chỗ, hàng xóm thương tình cho thức ăn chứ bà chưa bao giờ ngửa tay xin của bất kỳ ai một đồng nào, kể cả con cháu ruột thịt. Những người hàng xóm của cụ Hy kể lại, có lần họ đi thăm cụ ở bệnh viện đa khoa Long An và chứng kiến nhiều cảnh rất đau lòng. Hôm đó cụ bị té gãy xương vai. Nén đau, cụ vẫn cố giữ xấp vé số cất vào túi, hy vọng có thể trả lại cho đại lý. 

Nếu trời thương, xin cho tôi… chết sớm

Trưa ngày hôm đó, một cặp vợ chồng bảo là cháu cụ tới thăm. Chẳng những chẳng cho cụ đồng nào phụ tiền thuốc thang mà họ còn lục túi lấy xấp vé số bảo “bán giùm”, sau đó thì không thèm quay vô thăm cụ nữa. Tiền bán vé số, họ cũng không trả lại. Suốt mấy ngày nằm viện, những bệnh nhân khác rất ngạc nhiên khi thấy cụ chỉ ăn mỗi món bánh mì không mà không uống nước. Gặng hỏi, cụ mới nói thật là do té nằm một chỗ, tự cụ ngồi dậy đi vệ sinh không nổi nên không dám uống nước, sợ tiểu tiện ra giường bệnh bị bác sĩ rầy. 

Biết hoàn cảnh cụ, một số người đi thăm nuôi bệnh nhân ở cùng phòng đã thuyết phục cụ… uống nước và hứa sẽ đỡ giúp cụ ngồi dậy mỗi khi cụ muốn đi vệ sinh. Hơn một tuần cụ nằm viện, mấy người già trong xóm thường xuyên ghé thăm, còn còn cháu trong nhà ghé được vài ba lần rồi không ai ghé nữa…
Nhiều người sống cùng xóm cụ Hy cho biết, đã mấy chục năm cụ Hy không biết Tết là gì. Ngày Tết, người ta ít ngồi quán cà phê hơn ngày thường nên cụ bán được rất ít vé số. Trước Tết, bao nhiêu nợ nần năm cũ cụ cũng phải lo thanh toán cho xong, nên những ngày Tết lại là những ngày túng thiếu nhiều nhất. Nhiều người ngao ngán cho cảnh sống của cụ, xuất viện xong thế nào cũng phải bám đường nhiều hơn, cố gắng bán được nhiều vé số hơn để có tiền trả nợ. 


Trước Tết Tân Mão, cụ Hy lại bị ngã đến nay vẫn còn rất yếu. Khi thực hiện bài viết này, chúng tôi lại tới nhà thăm cụ lần nữa. Trong con hẻm 35 khá rộng, nhà các con cháu cụ Hy đèn đuốc sáng choang nhưng cửa thì đóng kín. “Nhà” cụ Hy thì có ánh sáng tù mu, cửa khép hờ. Nghe tiếng ho sù sụ, chúng tôi khẽ đẩy cửa bước vào. Bà cụ nằm co quắp trên mấy tấm gỗ kê sơ sài, tay cầm chai dầu xanh loại rẻ tiền vừa ho vừa thở. Thấy có người tới thăm, bà cụ chống tay ngồi dậy.

Tay run run đưa cho tôi chai dầu, cụ nhờ thoa dọc mạn sườn bên trái. Mạn sườn này bầm đen vì cụ lại vừa bị ngã ngày hôm trước. Có người thoa dầu dùm, đôi mắt mờ đục của cụ bà như sáng hơn một chút. Bà thều thào: “Mấy tháng nay tui nằm có một chỗ, ai cho gì ăn nấy. Nếu đợt này tui khỏe hơn, đi đứng lại được chắc tui phải đi bán vé số để tự lo cho mình. Còn nếu trời thương, thì thôi cho tui… chết sơm sớm để khỏi phiền bà con làng xóm”…