Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

Chiều phố núi...

Chiều phố núi






Buổi chiều lang thang con dốc
Hoàng hôn chết tự chân đồi
Trời buồng tự dưng than khóc
Mưa phùn thoáng qua tim côi
Ai về nơi xứ khác
Ôm theo vạt nắng dịu nồng
Cho mưa phùn rơi man mác
Tình người bỗng hóa mùa đông
Mưa rơi rồi mưa cũng tắt
Khác gì vạt nắng người mang
Tình yêu là một khoảnh khắc
Cho 2 kẻ đến vội vàng
Tháng năm đi về phố núi
Rừng xanh bỗng cằn cỗi già
Trên 20 đời gió bụi
Đi về cũng chỉ mình ta
(sưu tầm)



Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Cơm gà kiểu Nhật

Miếng thịt mềm, ngọt đậm đà và thơm mùi trứng thật hấp dẫn. Nguyên liệu dễ kiếm và cách chế biến quá đơn giản, gọn nhẹ. Kết quả thì mình nghĩ cũng không thua kém ở ngoài tiệm đâu nhé!

 
 
 
Nguyên liệu (2 người ăn):
- 250 - 300g thịt đùi gà
- ½ củ hành tây (khoảng 150g)
- 3 quả trứng
- 150ml nước
- 30ml mirin (nếu không có mirin, bạn thay bằng hỗn hợp rượu Nhật pha với đường theo tỉ lệ 1:1 nhé)
- 35 - 40ml xì dầu
- 1,5 thìa đường
 
Bước 1:
 
Thịt gà lọc bỏ bớt mỡ, thái miếng vừa ăn.
 
Bước 2:
 
Hành tây thái múi cau dày chừng 1cm.
 
Bước 3:
 
Trộn nước, mirin, xì dầu, đường trong một nồi nhỏ, đun sôi.
 
Bước 4:
 
Cho thịt gà, hành tây đã thái vào nồi nước dùng, đậy vung lại và đun lửa to cho sôi, sau đó vặn nhỏ lửa đun thêm khoảng 10 phút. Cuối cùng bạn mở vung, đun cho nước cạn còn một nửa.
 
Khi thịt chín, bạn có thể cho thêm rau 3 lá (một loại rau thơm của Nhật tên là Mitsuba) nếu có.
 
Bước 5:
 
Trong một bát nhỏ, bạn đánh trứng nhẹ tay đủ để trứng tan chứ không đánh nổi bọt.
 
Bước 6:
 
Từ từ đổ trứng vào nồi thịt, đun thêm một chút cho trứng nửa chín nửa sống thì tắt bếp, đậy vung lại hấp khoảng 1 phút cho trứng chín hẳn. Lưu ý không đảo hỗn hợp trứng thịt mà để tạo thành một khối, trong đó trứng có vai trò liên kết, giúp các nguyên liệu bám lẫn nhau.
 
Bước 7:
 
Lấy cơm nóng ra bát tô, múc từng muôi thịt dàn đều lên trên cơm, có thể rắc thêm Shichimi (một loại gia vị của Nhật) và trang trí thêm bằng lá Mitsuba (hoặc rau mùi).


Người Nhật gọi món này là Oyakodon, trong đó “Oya” có nghĩa là “bố mẹ”, “ko” có nghĩa là “con”, còn “don” là tên gọi chung của các món mà xếp thức ăn lên trên cơm như thế này, vì vậy mình thường gọi món này là “cơm mẹ con”, mẹ ở đây là gà, còn con là trứng gà. Lần đầu mình ăn vì tò mò cái tên nhưng không ngờ ăn vào thấy ngon và hợp khẩu vị quá nên vẫn thường xuyên gọi món này mỗi khi vào quán Nhật.
 
 
Món này ăn trong lúc nóng hổi, vừa thổi vừa ăn vừa xuýt xoa là ngon nhất, đặc biệt trong những ngày se lạnh, chỉ cần ăn một tô là ấm bụng ngay đó bạn! Miếng thịt mềm, ngọt đậm đà và thơm mùi trứng thật hấp dẫn. Thật vui vì giờ mình có thể tự làm món này tại nhà. Nguyên liệu gần gũi dễ kiếm và cách chế biến quá đơn giản, gọn nhẹ. Còn kết quả thì mình nghĩ cũng không thua kém ở ngoài tiệm đâu nhé!
 
 
Chúc các bạn thành công và ngon miệng!
 
 
nguồn : afamily

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Những khoảng lặng !





Em bước đi trên những con đường tối tăm và lạ lẫm. Đôi chân liêu xiêu những bước đi vô hồn và không chủ đích . Vai em run lên , em vòng tay tự ôm lấy mình …Em lạnh … Tiết trời tháng Chín không buộc người ta phải mặc áo khoác nhưng sương đêm đang gặm nhấm từng thớ thịt trên người em. Chiếc áo cánh dơi mỏng manh chẳng làm được việc gì khác ngoài che giấu đi thân thể. Tôi thương em đến cháy lòng nhưng lại không thể bước lên để ôm lấy em hay đơn giản chỉ là khoác lên vai em chiếc áo sơ mi của tôi… Em cứ đi như thế , vẫn cứ là những con đường tối , không một bóng người , chỉ có những ánh đèn hắt qua khung cửa hoặc trên mái hiên của những căn nhà ven đường…
…Em nhỏ bé và mỏng manh quá…Tôi biết lí do vì sao khiến em để tâm hồn rơi vào khoảng không như thế…Bầu trời đen kịt …Em chẳng khi nào quay lưng lại nhìn về phía sau. Tôi ước rằng , em nhìn ra sau lưng , dù chỉ một lần.
          “Anh đi uống rượu với em nhé.”
Đọc dòng tin nhắn em gửi , tôi đã đấu tranh tư tưởng với chính mình , đi hay không đi…Và tôi đã từ chối em…Em rời quán rượu ven đường và cứ đi . Còn tôi , tôi bước theo em để chắc chắn rằng không có bất cứ điều gì làm tổn thương thể xác em. Riêng tâm hồn , tôi hiểu em đã để rơi nó khi thấy anh ta đèo một cô gái, họ ôm nhau thật tình tứ bước vào nhà nghỉ… Khóe mắt tôi cay xè . Đối với em , có lẽ tôi mãi mãi chỉ là một người mà em có thể tin tưởng , gọi đi uống rượu những lúc em chán nản hay gặp chuyện gì buồn mà không cần phải suy nghĩ xem , liệu tôi có làm hại em không…


Em không quá xinh đẹp nhưng cũng đủ khiến cho rất nhiều người đàn ông ngoái lại nhìn em trên đường. Tôi hãnh diện khi đi cạnh em nhưng cũng thật chạnh lòng. Giá như em là người yêu của tôi…
Tôi thích cái cách em cười , thật nhẹ nhàng và êm dịu… Tôi quen em trong một chuyến xe ngày đông lạnh…
-Anh cho em hỏi chuyến xe này về đâu ạ ?
Tôi nhìn cô gái bên cạnh , không giấu khỏi sự tò mò , ngạc nhiên.  Quái lạ , sao lại có người như thế , không biết xe đi đâu mà vẫn lên xe như thể thân quen lắm. Tôi trả lời , kèm theo sự thắc mắc cần giải đáp .
-  Xe này chạy đến bến Lào Cai em ạ . Em muốn đi đâu ? Sao lại tùy ý lên xe thế?
Dường như câu hỏi của tôi vô tình chạm vào nỗi niềm cô gái muốn che giấu. Tôi thấy mắt cô ngân ngấn nước. Không như tôi đoán , cô gái nở một nụ cười tươi , đáp lời tôi .
-Dạ , em cũng không để ý . Em chỉ muốn đến một nơi nào đó xa xa thành phố một chút . Em muốn cho mình một nơi yên tĩnh để có thể suy nghĩ về mọi chuyện.
Cứ thế câu chuyện của chúng tôi kéo dài cho đến giờ xe nghỉ giữa chặng để hành khách ăn uống và giải quyết nhu cầu cá nhân. Tôi mời em ăn cơm cùng nhưng em từ chối một cách khéo léo. Có vẻ như không quen đi những chuyến xe đường dài nên trông em rất mệt mỏi. Tôi xuống xe mua cho em mấy cái cánh mì , ít xoài chua và chai nước lạnh. Em nhận đồ ăn từ tay tôi , mắt ánh lên sự cảm ơn…
-  Điện thoại của em có tin nhắn thì phải ?
- Dạ , vâng , cứ kệ thôi anh ạ. Em không muốn đọc.
- Giận người yêu hay sao vậy cô bé ? Con gái là hay giận dỗi lắm. Lúc trước người yêu anh cũng thế . Cuối cùng thì vì anh không biết cách xoa dịu cô ấy nên đành để cô ấy đi.
- Nếu em cũng có thể đi dễ dàng như vậy thì tốt biết mấy…
Em bỏ lửng câu nói, tôi cũng không gạn hỏi. Tôi ngỏ ý mời em về nhà tôi chơi , vì em cũng chưa biết đi đâu và hai ngày nữa tôi cũng về lại chốn thủ đô hoa lệ , xô bồ ấy. Chẳng ngờ em đồng ý luôn , không chút nghi ngờ tôi có ý xấu gì. Em cùng tôi về trong sự đón tiếp nồng hậu của gia đình tôi. Có lẽ mọi người nghĩ rằng em là người yêu của tôi bởi tôi chưa hề dẫn cô gái nào về ra mắt cả. Em tinh nghịch , nháy mắt đùa “Hay cứ giả vờ em là người yêu anh nhé. Có vẻ mẹ anh mong con dâu lắm rồi ấy.” . Trong hai ngày , tôi đưa em đi thăm hết những con phố nơi tôi sống . Tôi đưa em tới Sapa để em thỏa lòng ngắm không khí giá lạnh vùng cao. Nhìn má em ửng đỏ vì lạnh , bỗng dưng lòng tôi trào lên một nỗi niềm khó tả…
Ngày tôi và em lên xe trở lại Hà Nội , mẹ nắm tay tôi dặn dò đủ thứ nào là phải chăm sóc em , nào là hai đứa năng về nhà chơi. Em cười hiền , chào từng người trong gia đình tôi , hứa khi rảnh sẽ về chơi…Liệu có phải chỉ là lời hứa theo phép lịch sự….
Chúng tôi về lại Hà Nội trong tâm trạng hết sức thoải mái. Xe vừa vào bến Mỹ Đình , mặt em biến sắc khi thấy một chàng trai chạy đến.
-Em đi đâu mà giờ mới về , anh gọi điện em không nghe , nhắn tin em không trả lời. Anh lo cho em lắm.
-Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh không thế?
-Ơ , em là người yêu của anh cơ mà. Mà anh ta là ai ?
-Anh vẫn còn nhận là người yêu tôi à ? Anh không thấy xấu hổ sao? Anh đi nhà nghỉ với cô ta thì có nghĩ đến tôi không hả? Anh ấy là ai , anh không cần biết.
Em chào tôi và lên một chiếc taxi ngay cạnh đó . Tôi cảm thấy trong mình như có một cái gì đó vỡ vụn ra , hụt hẫng …
Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại , yahoo, email . Một tuần một lần chúng tôi hẹn nhau đi café , xem phim , ăn uống , dạo phố giống như thể chúng tôi là một đôi yêu nhau vậy. Thi thoảng tôi lại nhận được tin nhắn của em nói em đang ở một quán rượu nào đó và tôi lại đến bên em , nhìn em uống tới khi say mèm , nghe em kể những nỗi buồn bực không đầu , không cuối. Qua những lời kể của em thì trong mối tình hai năm qua em đã chịu quá nhiều thiệt thòi , ấm ức nhưng lại không thể chia tay anh ta được. Sai lầm của người con gái là quá tin vào người con trai. Em đã tin anh ta nhiều thật nhiều , để rồi năm lần bẩy lượt chứng kiến anh ta và cô gái khác vào nhà nghỉ , em vẫn chọn cách tha thứ… Mẹ của anh ta là bạn thân của mẹ em , quan hệ của hai gia đình dường như đã ấn định chắc chắn rằng hai người sẽ kết hôn khi ra trường…Bác ấy mắc bệnh cao huyết áp , bác đối xử với em rất tốt . Bác từng cầu xin em đừng bỏ anh ta .Em không nhẫn tâm nhìn bác khổ sở. …Em đã hứa sẽ tiếp tục yêu và sẽ làm dâu của bác…
Có thể ai đó không hiểu chuyện sẽ nói em ngu ngốc , không có chính kiến nhưng tôi biết bản tính lương thiện và ngại thay đổi đã khiến em trở nên mù quáng đến mức khó chấp nhận như vậy.


Hôm nay , em lại một lần nữa đau khổ. Tại sao người con gái hiền lành , mỏng manh vậy lại phải chịu những tổn thương về mặt tinh thần như thế…
Tôi lao đến , đẩy em ngã về phía trước , trước khi chiếc xe máy của hai gã choai choai đầu xanh , đầu đỏ kịp đâm vào người em. Tôi chưa kịp lên tiếng , chúng đã dừng lại , hét toáng lên.
-Không có mắt à , đi đứng kiểu gì thế. Có ngày tao đâm cho chết cả nhà.
Chúng rồ ga phóng đi . Em ôm mặt khóc rưng rức. Em nói qua từng tiếng nấc.
-Em ngốc lắm phải không anh ?... Sao em còn sống trên đời này làm gì , anh để cho chúng nó đâm em chết đi… Em gây ra lỗi lầm gì chứ , sao hắn ta …đối xử với em như thế? Em hận …hắn ta , em hận bản thân mình… Em là một kẻ hèn nhát , ngu muội. Em phải làm sao đây anh ơi…
-Thôi nào , để anh xem em có bị thương không. Anh xô em mạnh quá mà.
Em co rúm người khi tay tôi vô tình chạm vào những vết trầy xước trên da thịt . Em mím chặt môi , không dám kêu.
-Đằng trước chắc có hiệu thuốc 24 giờ , đến đó anh mua đồ xát trùng vết thương cho em.
Em đứng dậy , rồi ngội thụp xuống đau đớn. Tôi ngồi xuống cạnh em .
-Anh không thể để em ở đây một mình được. Anh không yên tâm. Để anh cõng em nhé.
Mãi lâu sau , khi tôi nói muốn bỏng lưỡi , em mới chịu cho tôi cõng đi. Tôi thì thầm với em mớ triết lý cuộc sống mà tôi đọc được ở đâu đó không nhớ rõ nữa. Còn em chỉ im lặng. Vòng tay đang choàng qua cổ tôi xiết chặt hơn một chút…
-Em biết không , em xứng đáng được hạnh phúc. Chỉ là do em quyết định sẽ chọn con đường nào thôi. Anh ta có xứng đáng để em hi sinh nhiều như vậy không? Đừng ngốc nghếch nữa , bé ngốc ạ.  Còn có rất rất nhiều người mong em hạnh phúc , hiểu không , trong đó …trong đó cũng …cũng có anh nữa mà.
Tôi nghe tiếng thở đều đều trên đôi vai mình , nửa tiếc nuối , nửa như thầm mừng .
…Cũng may , chỉ là những vết xước không đáng lo ngại . Tôi đặt em xuống nơi cửa nhà . Chờ cho đến khi phòng em sáng đèn mới quay bước ra về.
Điện thoại tôi rung lên giai điệu thân quen.
“Em đã nghe hết những gì anh nói lúc nãy , nhưng em đã giả vờ như ngủ quên mất. Em không biết mình sẽ mất bao nhiêu lâu để có thể bắt đầu lại từ đầu . Anh có thể chờ em không ?”
Đọc những dòng chữ trên màn hình điện thoại , tôi muốn hét ầm lên sung sướng.
“Anh sẽ vẫn chờ , dù thời gian là bao lâu vì mẹ bảo chỉ mình em được làm con dâu mẹ thôi.”
Hương hoa sữa ngập tràn trên những con phố. Chưa khi nào tôi yêu Hà Nội đến vậy…Hà Nội có người con gái tôi yêu…


~~~ Phalaibuon ~~~

Hai con bướm...


Hai con bướm...


“ Em vẫn cứ cho rằng hạnh phúc ở một nơi rất xa và hư ảo. Bước chân sẽ cuốn em đi giống như những cánh bồ công anh lạc trong gió trời. Em sẽ hạnh phúc và anh cũng thế nhé. Định mệnh đã không cho phép chúng ta được bên nhau, chấp nhận thực tại là điều duy nhất chúng ta có thể…”

Em – “ Bướm ngày “

        Em là một cô bé ngây thơ , ngờ nghệch so với tuổi 18 của mình. Ở em là sự thánh thiện , trắng trong và mỏng manh đến vô ngần. Anh luôn sợ điều gì đó làm cho em tổn thương. Anh nâng niu , tìm đủ mọi cách để thỏa mãn tính trẻ con trong em. Anh chẳng thể hiểu được tình cảm của mình dành cho em là như thế nào , chỉ biết khi em run rẩy sợ hãi , anh đã thầm hứa sẽ bảo vệ em , không để bất cứ điều gì khiến em đau.
        Anh gọi em là bướm ngày. Quả thật , em rực rỡ và nhẹ như cánh bướm , cứ chập chờn bên anh . Từng ngày , từng ngày , con bướm cứ vô tình hút cạn mật ngọt của hoa , khiến cho hoa héo úa. Anh chẳng phải là một bông hoa nhưng thời gian cũng khiến anh mỏi mệt. Nhiều khi anh trốn em , lái xe đến một nơi rất xa thành phố , tìm chút yên bình, rồi lại vội vã trở về ngay vì giọng em nũng nịu , giận hờn.
        Em , giá như em đừng ngây thơ , đừng trong sáng đến vậy thì có lẽ anh đã chẳng dằn vặt , khổ tâm đến dường này. Em bé nhỏ , cuộn mình trong vòng tay anh , anh đã muốn đi xa hơn những cái ôm đơn thuần. Anh thật tồi tệ , không đáng làm người. Những lúc ấy em nhìn anh như một gã quái vật  và như thể con quái vật ấy chuẩn bị ăn thịt em vậy . Anh đã rất sợ nhưng lại chẳng thể làm gì khác được. Chúng ta không thể nào vượt qua được cái giới hạn vô hình ghê gớm ấy. Anh và em …Anh và bướm ngày … Chỉ có thể ở bên cạnh nhau như mười tám năm nay vẫn vậy…


Cô ấy – “Bướm đêm”

“Bướm đêm” - hàng xóm của anh và em. Bướm đêm xinh đẹp , lộng lẫy dưới ánh đèn hào nhoáng. Bên cô ấy , anh có cảm giác như mình là đại gia . Bởi người ta vẫn nói chân dài thì phải đi với đại gia. Cô ấy không hề kiêu kì , phách lối . Anh ngất ngây trong men tình ái và sự mãnh liệt cô ấy mang lại , mặc dù cô ấy chỉ xuất hiện bên anh vào những ngày cuối tuần trong sự chớp nhoáng , vội vã. Anh có cảm giác bình yên , thân thương đến lạ.
“Nếu một ngày bướm đêm bị ánh đèn sân khấu thiêu rụi đôi cánh thì anh có còn ở cạnh nó nữa không ?” Bướm đêm hỏi mà chẳng đợi anh trả lời đã cười lớn. Câu hỏi của bướm đêm cứ quẩn quanh trong đầu anh , anh chưa bao giờ nghĩ đến tình huống ấy và cũng chẳng biết trả lời cô ấy như thế nào…

        Cô ấy dường như chẳng bao giờ chịu cho cái miệng của mình nghỉ ngơi , cứ huyên thuyên như con chim chích suốt cả ngày dài , cuốn anh dời xa cuộc sống xô bồ…
Nếu một ngày , mất cô ấy thì anh sẽ ra sao ?
Nhưng nếu như anh và cô ấy đến với nhau thì em sẽ ra sao ?
Anh như muốn nổ tung trong suy nghĩ của mình.
Mười tám năm bên em hay là hai năm bên cô ấy, anh sẽ phải chọn lựa như thế nào ?

******
Giá như cuộc sống không cần phải chọn lựa…

***

Hai cánh bướm…

- Hình như con không để tâm đến những lời mẹ nói , có phải không ?
- Sao mẹ lại nói như vậy ạ ? Từ trước đến giờ con có khi nào cãi lời mẹ đâu.
- Mẹ giao Chi Ngọc cho con chăm sóc , vậy mà con nhìn con bé xem . Con đối xử với em như thế nào ?
- Mẹ , con cũng còn cuộc sống của riêng con nữa . Chi Ngọc cũng đã 18 rồi , đâu còn là đứa trẻ nữa mà lúc nào cũng cần con kè kè bên cạnh. Con xin mẹ hiểu cho con.
- Mẹ không muốn nói nhiều với con . Con thừa biết gia đình mình mắc nợ với Chi Ngọc , cả đời mẹ cũng không thể trả hết món nợ ân tình ấy. Mẹ muốn con bé hạnh phúc.
- Nếu mẹ muốn vậy , ngày mai con đưa Chi Ngọc đi đăng kí kết hôn.
Tôi lái xe khỏi nhà , đầu óc trống rỗng .
“Anh đến gặp em nhé, em có chuyện quan trọng phải nói cho anh biết .”
Bướm đêm ôm chầm lấy tôi khi tôi vừa bước vào căn hộ của cô. Gương mặt rạng rỡ , nụ cười của cô ấm áp như nắng ban mai. Tôi chưa kịp ngồi ấm chỗ , lời cô ấy như thể khiến tôi bật ra khỏi ghế. “Em quyết định từ bỏ nghiệp diễn. Em sẽ chung vốn mở shop quần áo với chị họ. Chúng mình sống chung anh nhé.”. Tôi câm lặng , không trả lời khiến cho bướm đêm xịu mặt xuống , buồn rầu…Phải thật lâu sau đó , tôi mới đủ dũng khí nhìn vào mắt cô ấy ,  những lời nói vô hồn bật ra : “Anh xin lỗi , anh không thể. Ngày mai anh sẽ đi đăng kí kết hôn với Chi Ngọc.”.
- “Cái gì ? Anh chọc em à , hai người là anh em mà , kết hôn gì chứ. Em không có ngốc để anh lừa vậy đâu nha.”
- “Anh nói thật. Anh và Chi Ngọc không phải anh em . Chi Ngọc là con gái bạn thân của mẹ anh. Trong một vụ tai nạn vì cứu mẹ anh mà bố mẹ Chi Ngọc đã…Năm ấy Chi Ngọc mới có hai tuổi. Cô ấy sống ở nhà anh từ đó đến giờ và sau này cũng vậy. Anh sẽ cưới cô ấy. Anh xin lỗi.”
- “Vậy còn…còn…” Cô ấy nhìn tôi , ánh mắt ngập ngừng , lạnh lùng, ám ảnh. Nụ cười đã tắt ngấm trên bờ môi xinh từ bao giờ. Tôi cúi đầu , hai tay đan vào nhau , không dám đối diện với cô ấy cũng như chính bản thân mình.

Rời khỏi nhà bướm đêm , tôi chạy xe thẳng đến bar , gọi một lúc hai chai X.O rồi ngửa cổ uống như một kẻ khát rượu. Tôi vật vã trong cơn say … Một bàn tay mát rượi , mềm mại đỡ tôi vào giường. Nhẹ nhàng thay đồ và lau mặt giúp tôi. Tôi cảm nhận được tất cả nhưng lại không thể nhận ra đó là ai…Là bướm đêm của tôi chăng ? Lẽ nào cô ấy không căm ghét tôi sao? …
Tôi kéo cô ấy vào lòng , hôn lên khắp gương mặt và không ngừng nói những lời xin lỗi , yêu thương. Tôi giống như một gã điên , thô bạo chiếm đoạt cô ấy , mặc kệ việc cô ấy khóc , ngăn cản tôi. Dục vọng không cho tôi dừng lại , không cho phép tôi suy nghĩ…
Ánh nắng chiếu vào mặt khiến tôi không thể nằm trên giường thêm một giây phút nào nữa. Tôi quơ tay xung quanh mình , trống không. Đầu đau như búa bổ , tôi lờ mờ nhớ lại những chuyện đêm qua.
-  “Bướm đêm … bướm đêm , em đâu rồi ?” Tôi gọi lớn mà không có tiếng trả lời.
Hoảng hốt , tôi giật mạnh tấm chăn ra khỏi người mình , đập vào mắt tôi là vết máu đã khô trên tấm nệm mới thay. Tôi không tin vào mắt mình và càng kinh hãi hơn khi đọc những dòng chữ mềm mại trong tờ giấy đã rơi xuống nền nhà từ lúc nào chẳng biết.
“Anh , em không phải chị ấy. Em không đủ sức ngăn anh lại khi anh làm việc ấy. Chúng ta là anh em mà , làm sao có thể chứ. Làm sao em lại để cho việc loạn luân ấy xảy ra. Em không dám gặp bố mẹ , anh hay bất kì một ai khác. Anh cũng đừng nói cho ai biết , cứ coi như đó là một giấc mộng.
Em gái của anh – Chi Ngọc”

Tôi tìm thấy em . Em vẫn xinh đẹp như một cánh bướm , chỉ khác rằng bướm không còn lăng xăng bên tôi nữa.. Bên cạnh giường những viên thuốc ngủ rơi vung vãi…
Mẹ ngất lịm đi khi nghe bác sĩ thông báo tin dữ. Bướm nhỏ đã thôi bay lượn. Bàn tay em lạnh giá , trái tim thôi đập trong lồng ngực nhỏ…


“Bướm đêm gãy cánh thì không còn ca hát hay nhảy múa nữa. Dù rất đau lòng những em sẽ bỏ đi sinh linh bé bỏng này. Nếu chỉ có mẹ thì chắc nó cũng chẳng thể hạnh phúc.”
Tôi gọi nhiều lần vào số bướm đêm, chỉ nghe được những tiếng tút dài . Tin nhắn của em từ hai hôm trước mà đến giờ tôi mới đọc. Tôi lao đến nhà em , gào thét điên cuồng. Cánh cửa phòng bật mở , ánh mắt sắc lạnh quét một lượt từ đầu đến chân tôi.
-“Xin lỗi , cô cho cháu hỏi Mai Nguyên …”
-“Cậu là thằng khốn nạn … Sao cậu có thể hủy hoại con gái tôi như thế. Đồ khốn nạn… Cậu có là con người nữa không , nó làm gì sai mà cậu đối xử với nó như thế. Tôi giết cậu … tôi phải giết cậu…”.
Tai tôi ù đi , tôi đứng trân người chịu những cú đấm của mẹ bướm đêm. Mắt tôi hoa lên khi nhìn thấy nụ cười thân thương của bướm đêm . Từ trên khung ảnh ban thờ , cô nhìn tôi cười , nụ cười nhẹ nhàng , day dứt…
…Có lẽ cô đã rất đau đớn khi sẽ phải vứt bỏ đi giọt máu của mình nên chẳng để ý chiếc ô tô tải đang lao tới…


Mỗi cánh bướm là một số phận…Bắt đầu không cùng một thời điểm nhưng có một kết thúc giống nhau…


~~~phalaibuon~~~


Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Vũ khúc thu ...

“Ước gì đôi chân tôi có thể đi mãi mà không biết mỏi …
Ước gì đôi tay tôi biết cách buông những thứ không phải của mình…
Ước gì trái tim tôi vẫn đập rộn rã và thôi nhạy cảm trước những nỗi đau…”


***

Ngày đầu tiên


Tôi lười biếng rúc mình trong chăn , cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, đóng cửa phòng, tắt điện thoại, không online. Nghỉ một buổi học , ừ không sao , tự học ở nhà cũng được. Ngủ nướng cả sáng , ừ không sao , mẹ đâu có ở đây mà nhắc nhở mình đâu. Nhịn một ngày , ừ cũng chẳng chết được , dù sao cũng chẳng có ai nhắc nhở mình ăn uống nữa. Có lẽ cũng có tin nhắn nhưng cái điện thoại đã bị tôi tắt nguồn và đáp vào một xó nào đó trong căn phòng mà đêm qua tôi đã xới tung lên.

13h chiều , tôi uể oải làm vệ sinh cá nhân , không buồn nhìn mình trong gương tôi cũng biết mình thảm hại đến mức nào. Kiểu gì mà mắt chẳng sưng húp và thâm quầng lên. Kiểu gì mà da mặt chẳng tái xanh . Nhưng hôm nay tôi đã quyết định ở nhà nên có thảm hại đến mấy cũng mặc kệ.
Bữa trưa muộn của tôi là hai cái xúc xích và một hộp sữa nhỏ. Uống sữa mà cổ họng đắng ngắt khiến tôi chỉ muốn nôn ngay. Tôi mở lap top nhưng không online yahoo mà chỉ mở blogradio. Giọng đọc của chip xinh , gà quay cuốn đầu óc tôi xa rời căn phòng chật hẹp. Một câu chuyện cho ngày vu lan , cảm giác nhớ mẹ khiến tôi như bừng tỉnh. Sau một khoảng thời gian bới bới , kiếm kiếm , tôi cũng tìm thấy chú dế yêu của mình nằm dưới cuốn vở , dưới cái khăn , dưới cái váy hoa và dưới vô vàn thứ khác. Nói chung là nó nằm dưới một mớ hỗn độn , giống như những suy nghĩ bây giờ của tôi vậy. Gửi cho mẹ một tin nhắn “ con yêu mẹ, con đang ở lớp học . Lúc khác con gọi điện cho mẹ nhé.” . Tất nhiên chẳng có một kẻ nào lại muốn người ta thấy bộ dạng cũng như tình trạng thê thảm của mình ngay cả khi đó là những người thân yêu nhất. Vì thế mà tôi đã giấu và nói dối mẹ.
Tôi phải dùng không ít nước hoa để làm mờ đi cái mùi rượu kinh khủng trong phòng mình. Thật khó tin chính tôi đã tạo ra cái mùi ấy.

Ngày đầu tiên của tôi trôi qua trong chiếc chăn. Ngủ là điều duy nhất mà tôi muốn.


***


Ngày thứ hai

Hồi chuông báo thức lần thứ tư giúp tôi tỉnh dậy lúc 5 giờ 45 phút. Dĩ nhiên tôi cần phải làm một cái gì đó che đi gương mặt thê thảm của mình. Phải công nhận mĩ phẩm là một phương pháp cứu cánh cho những hoản cảnh như thế. Chỉ đơn giản , một chút kem che khuyết điểm , một chút son môi thế là đủ.

- Hôm qua sao nghỉ ?
- Thích thì nghỉ.
- Overnight với hắn ta à ?
- Hắn ta nào ?
- Giả bộ , Kiên chứ ai .
- Đừng nhắc hắn trước mặt tao. Tao và hắn không còn là gì của nhau nữa cả.
- Tối đi sinh nhật với tao nhé.
- Không , tao muốn ở nhà.



Tôi vẫn chọn cách giam mình trong phòng , cảm giác chuếnh choáng do men rượu đem lại khiến đầu óc tôi bay bay…
Một anh chàng , có vẻ như là đẹp trai đang đứng trước cửa nhà tôi. Anh ta đến sau cuộc gọi của tôi 10 phút. Tôi mỉm cười .
- Bao nhiêu một đêm ?
- Ý cô là sao ?
- Ngủ với anh thì tôi phải trả bao nhiêu tiền một đêm ?
- Nếu như cô tỉnh táo thì tôi sẽ free cho cô , còn say xỉn thế này thì không.
Anh ta quay lưng bỏ đi và chẳng buồn lấy tiền bánh pizza . Anh ta là nhân viên giao bánh. Tất nhiên là thế , anh ta đâu thể nào là trai bao. Có lẽ anh ta cũng là một kẻ tử tế vì ít ra thì tôi cũng không đến mức xấu xí và thiếu hấp dẫn đến mức ấy. Anh ta khinh tôi , chắc vậy. Cũng chẳng sao , tôi và anh ta , khinh hay không cũng thế thôi.
- Suy nghĩ kĩ và quay lại bất cứ lúc nào anh muốn.
Tôi gọi với theo khi anh ta đã yên vị trên chiếc xe máy cà tang. Chỉ có tiếng động cơ xe đáp lại lời tôi. Tôi cười như điên dại , có lẽ tôi điên thật.


***


Ngày thứ ba

- Tôi không ngờ anh quay lại tìm tôi sớm thế đấy .
Tôi nói bằng giọng mỉa mai.
- Em vẫn mong anh đến mà , phải không nhỉ ?
- Đừng tự cho mình là thông minh. Lố bịch lắm. Anh cũng giống như những thằng đàn ông khác trong cuộc đời tôi thôi. Tôi mong anh ư ? Anh đánh giá bản thân mình cao quá đấy. Có điều là lần này tôi là kẻ bị đá .
- Anh muốn…
- ?
- Anh muốn được ở bên em.
- Ha ha , một gã đàn ông vừa lấy vợ ba ngày đã muốn ngoại tình. Anh làm tôi cười chết mất. Không được đâu cưng ạ, anh đã không còn là gì trong trái tim cũng như cuộc đời tôi, đừng có ác với vợ anh thế.
Tôi đuổi gã đàn ông ấy khỏi chiếc bàn thân quen tôi đang ngồi. Thật may , người anh ta cưới không phải tôi. Nhưng sao , tim tôi cứ nhói lên…



- Tôi có thể ngồi đây được không ?
- Tùy ý.
Tôi trả lời mà không thèm ngước nhìn kẻ đã phá tan không gian tĩnh lặng do tôi tạo ra.
- Đi biển với tôi nhé.
Tôi không trả lời , mặc kệ cái gã điên rồ ấy . Gã nghĩ gã là ai mà đòi đi biển với tôi . Tôi vẫn chăm chú nhìn vào những đường song do chiếc thìa tạo ra trong ly café.
- Sóng đấy không đẹp bằng sóng biển đâu. Tôi đưa em đi ngắm biển được không ?
- Anh bị dở à ? Tôi ớ người nhìn gã. Có lẽ anh ta nhận ra sự ngạc nhiên , ngượng ngùng thoáng qua trên gương mặt tôi.
- Tôi rất thích cá tính của em , xù xì , gai góc nhưng chắc cũng sẽ rất ngọt.
Anh ta nháy mắt , cười duyên. Tôi sững sờ trước nụ cười ấy. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , tôi ra hiệu gọi phục vụ và nói nhanh :
- Đi nhanh không tôi đổi ý.

***

Ngày thứ tư , thứ năm , thứ 6 …thứ n.

Tôi phải thừa nhận gã là anh chàng đẹp trai và ga lăng. Nhìn ánh mắt ghen tị của các cô gái khi tôi lên xe của anh ta không khỏi khiến tôi kiêu hãnh. Ngày nào anh ta cũng chờ tôi tan học , đưa tôi đi khám phá các quán ăn ven đường thú vị. Bên cạnh anh ta, tôi không còn cảm giác đơn độc và cũng chẳng còn thời gian để mà suy nghĩ vẩn vơ.



Tôi dựa vào lưng anh ta , bứt lìa những ngọn cỏ ngay bên cạnh mình. Lưng anh ta đủ rộng để tôi thấy mình nhỏ bé , đủ vững chãi để tôi không còn cảm giác chao đảo…
- Tại sao anh cứ đợi tôi tan học thế ?
- Vì tôi muốn tạo ấn tượng với các cô gái xinh đẹp.
Anh ta cười lớn , tếu táo trả lời câu hỏi của tôi rồi đột nhiên trầm lại khi câu hỏi thứ hai của tôi bật ra .
- Nếu tôi nói là tôi thích anh ?
- Em cứ tự nhiên thích tôi. Tôi có bảo em không được làm vậy đâu nhỉ. Mà này , đừng có làm thật nhé, em sẽ khổ …
- Eo ơi , tôi chỉ bảo là “ nếu” thôi chứ . Anh đừng có bắt con tưởng bở ở đây nhé.
Không gian như đông cứng lại , không ai nói với ai lời nào. Sự ngượng ngùng bao quanh hai chúng tôi. Đám cỏ bên cạnh tôi xơ xác đến thảm hại…

***

Yêu hay không yêu , đó là định mệnh.

***
Tôi hớn hở nhắn tin cho anh báo rằng mình giành được học bổng du học năm năm tại Sing .
- Anh đi ăn mừng với tôi nhé ?
- Không , hôm nay tôi không rảnh.
- Thế ngày mai .
- Mai cũng không , ngày kia cũng không , sau này cũng không.
Tôi buông rơi tờ giấy thông báo kết quả , mắt cay cay. Tôi nghe giọng mình lạc hẳn đi.
- Hiểu rồi.


****

Lạc nhau đi giữa khúc thu yên ả...

****

“Em viết cho những nỗi buồn chất chứa nơi đáy tim mình. Mọi chuyện dường như chỉ mới hôm qua , chỉ là một giấc mơ . Và anh cũng chỉ là một giấc mơ. Mỗi ngày khi thức giấc em đều nhéo má mình một cái thật đau để cho em có thể thoát khỏi giấc mộng ấy. Em bước đi trên con đường mà hai ta đã từng bước. Em kiếm tìm một hình bóng , một người xa lạ đã từng rất thân quen và một người quen đã trở thành xa lạ… Không gian dường như là bất tận, mênh mông đến lạ lẫm , rợn người. Em không có được cái em muốn. Chênh vênh…Em vẫn nhớ bước chân người lạ xào xạc trên đám lá khô khi họ quay lưng bước đi và em nhớ cả cơn mưa bất chợt rơi xuống khi ấy nữa. Nếu người lạ có vô tình nghe được những lời này thì hãy coi như nó là một cơn gió thoảng qua. Nhưng …nhưng người lạ ạ nếu em nói “em yêu anh rồi” thì sao anh nhỉ ? Ở nơi xa ấy , em sẽ không thể gặp được người lạ nữa. Cho em khắc ghi hình bóng anh vào nơi đáy tim mình , anh nhé.”

Các bạn vừa lắng nghe đôi lời tâm sự của một khách quen trong quán chúng tôi. Tôi mong rằng cô ấy sẽ bình yên ở nơi xa , hy vọng những người yêu nhau thật sự sẽ đến được với nhau…

Chàng trai trẻ bật dậy khỏi ghế ngồi và lao ra cửa trước ánh mắt ngạc nhiên của những người khách trong quán…chàng trai im lặng nhìn ổ khóa to đùng và căn nhà tối im ỉm. Khẽ thở dài , anh đặt đóa hồng nhung đỏ thắm nơi bệ cửa…
“Có một điều em không biết. Anh đến với em ban đầu chỉ là để làm vơi bớt nỗi đau trong em , thay Kiên. Anh không dám thú nhận với em , anh để mình bị cuốn đi trong trái tim em , thánh thiện và chân thành…Em …em thương yêu…Đợi anh nơi xa em nhé.”


***


Sân bay Changi ngày đông lạnh… Một đôi nam nữ đứng lặng nhìn nhau…



~~~phalaibuon~~~

Con gái Hải Dương

Nắng Sài Gòn rực rỡ lắm phải không?
Nên con gái Sài Gòn thắm hương nồng nhiệt lắm.
Trời Hà Nội về thu càng sâu thẳm.
Cho những dáng kiều thanh nhã đáng yêu hơn.

Em chỉ là con gái Hải Dương thôi
Chẳng rực rỡ như màu hoa phượng đỏ
Chẳng tình tứ như như lời người Quan họ.
Chẳng dịu dàng trầm mặc nét cố đô.

Hải Dương mùa thu xanh xanh mặt nước hồ.
Chiều quán Gió nghiêng 1 vành nón trắng
Hải Dương mùa xuân xanh nõn bàng trong nắng
Với chút xôn xao thành phố lúc tan tầm.

Em chẳng dám so với óng ả tơ tằm.
Của con gái Hà Đông tài hoa dệt lụa
Cũng chẳng dám nói cười như Quảng Bình nắng gió
Bởi thiếu cái mặn mà, mạnh mẽ của biển khơi

Em chỉ là con gái Hải Dương thôi
Mộc mạc lắm màu bánh gai, bánh đậu
Vải Thanh Hà với vỏ ngoài chẳng xấu
Tuy xù xì ram ráp giữa bàn tay

Chút dịu dàng trong buổi trưa nay
Cũng chẳng dám mong dịu tiết trời tháng 6
Cũng chẳng dám để lòng đau đáu
Bởi phương trời thầm lặng của xứ Đông

Anh có về thăm Hải Dương không?
Xoàng xĩnh lắm những màu cây sắc cỏ.
và tất cả những gì mà ta có
Chẳng thể níu chân người vừa mới đi qua

Lam Điền

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Cầu vồng sau mưa !

Chân
cô như đông cứng lại , dần dần nó mềm ra và cô khụy xuống vệ đường. Mắt cô nhòe
đi , những giọt nước chực trào ra khỏi bờ mi. Sự việc diễn ra quá nhanh , cô
chưa kịp định thần. Có lẽ còn nghĩ ngờ những gì mình chứng kiến , cô lấy điện
thoại ra , cuộc gọi đến số quen thuộc nhanh chóng được kết nối , chỉ nghe loáng
thoáng đầu máy bên kia “ đang bận , thôi nhé…” , tiếp đó là những tiếng tút
dài. Bàn tay run run , cô gửi đi một tin nhắn “anh đã phá vỡ tất cả. The end.”

          Cảnh tượng mà cô nhìn thấy có lẽ là rất rất bình thường
trên đường phố. Và cô , cũng đã quá quen thuộc với những hình ảnh ấy. Mọi
chuyện tưởng như cực kì đơn giản nhưng lại chẳng đơn giản chút nào. Cô không
thấy rõ mặt người con gái ấy nhưng những cử chỉ yêu thương của cô ấy thì cô nhớ
như in. Cô ấy dựa vào lưng người yêu , vòng tay ôm eo thật chặt . Họ thật lãng
mạn và hạnh phúc. Cô ôm lấy vai mình , cơn gió mùa thu khiến cô lạnh , họ đi xe
máy nhưng chắc chẳng lạnh như cô. Như thường lệ cô sẽ mỉm cười khi nhìn bao đôi
tình nhân khác hạnh phúc , lần này cũng thế nếu như … nếu như , người cầm lái
chiếc xe ấy không phải là anh – người yêu của cô.

          Thành phố nơi cô sống chẳng hề nhỏ như bao nhiêu người nghĩ
nhưng dường như những con phố thân quen , ấm áp thì người ta vẫn cứ muốn đi qua
, dù là cùng với ai chăng nữa. Có thể gọi đó là thói quen. Và việc cô bắt gặp
anh cùng người con gái khác chẳng phải do ông trời sắp đặt hay là sự tình cờ gì
hết. Cô coi đó như một sự thật hiển nhiên và nó bắt buộc phải diễn ra như thế.
Một sự thật như mảnh thủy tinh cứa vào cổ tay. Máu loang ra trên nền trong
suốt. Màu sắc lung tinh , sáng trong nhưng lại khiến người ta phải đau đớn.

          Phải thừa nhận rằng cô bị chấn động tâm lí , mặc dù hàng
trăm , hàng nghìn lần cô tưởng tượng ra những điều còn kinh khủng hơn thế nhưng
tận mắt chứng kiến thì có sức thuyết phục và tác động hơn rất nhiều lần…


***
Cô !

Sinh viên năm thứ ba . Khoảng
thời gian xa nhà đã khiến cô trưởng thành hơn , biết sống tự lập , tự lo cho
cuộc sống của mình. Cô yêu anh một cách tình cờ. Ban đầu chỉ là vì thương hại
và muốn trả thù một kẻ kiêu ngạo như anh thôi. Nhưng dần dần , thời gian bên
nhau , anh mang đến cho cô sự yên bình, thân thương. Tuy rằng những gì anh mang
lại chỉ là mặt tinh thần nhưng với cô nó quý báu hơn bất cứ thứ gì trên đời. Cô
yêu anh bằng cả trái tim mình mà quên đi những lời khuyên rằng khi yêu chỉ nên
yêu 70% , còn giữ lại cho mình 30% để nếu có điều gì không may thì vẫn còn lối
thoát cho mình. Cô dành tất cả cho anh , anh muốn gì cô cũng cố gắng đáp ứng chỉ
mong anh sẽ luôn cười như thế. Và anh , anh tạo cho cô niềm tin tuyệt đối . Đã
nhiều lần anh và cô ở cùng nhau qua đêm , nhưng chẳng hề có điều ấy xảy ra. Chuyện này có thể khó tin nhưng là sự thật. Hai năm yêu
nhau , không bao giờ anh và cô vượt giới hạn. Chính vì thế mà cô càng yêu anh
nhiều hơn…

          Giá như mọi chuyện cứ êm đềm như thế. Những cơn bão cuộc
đời đã cuốn cô và anh dần xa nhau…Lí do thì có vô vàn và có lẽ không nên nhắc
lại vì nó chỉ cứa thêm vào trái tim tổn thương của cô…




Anh !

Đã không còn như lúc mới yêu
nhau…


***


-“Tin nhắn của em là sao
thế?”

-“Anh có mệt không ?”
-“Mệt chứ, hôm nay anh bận
nhiều việc . Em lại nhắn thế nên muộn như này anh vẫn phải lên xem em thế nào.”

-“Em hỏi là anh đóng kịch thế
có mệt không ?”

          Những tưởng rằng cô sẽ phải rất tức giận , sẽ phải lao vào
đánh đấm  kẻ hai mặt ấy nhưng cô lại rất
bình tĩnh. Cô nhắc lại câu hỏi của mình như thể sợ anh không nghe thấy “ Anh
đóng kịch như thế có thấy mệt không ?”

-“Anh chẳng hiểu em nói gì
cả. Em hâm rồi , trời lạnh lắm , em vào ngủ đi , mai anh lên mình nói chuyện
sau.”

-“Anh không cần lên nữa.”
          Cô nhìn xoáy vào anh , giọng nói hết sức nhỏ nhẹ . Một
khoảng lặng bao quanh hai con người . Gió và sương đêm khiến cô lạnh run lên.
Anh vẫn im lặng nhìn cô. Cô mím môi , hít một hơi dài .

-“Đã bao lâu rồi anh không ôm
em ? Một ngày , hai ngày , một tuần , một tháng hay lâu hơn thế nữa ? Em đã quá
mệt mỏi , em vẫn luôn tin anh . Tối nay em thấy anh và cô ấy . Em đã thấy hết .
Anh đừng coi em như một con ngốc để lừa dối em mãi thế. Anh về đi và hạnh phúc
nhé.”

          Cô quay lưng định bước đi. Anh đưa tay kéo cô vào lòng và
ôm lấy cô từ phía sau. Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác này…Hơi ấm từ
anh truyền sang khiến tim cô đập nhanh hơn , giọng cũng lạc hẳn đi.

-“Chính anh đã tự kết thúc
mọi chuyện. Em không muốn như thế nhưng em không thể làm gì khác được. Và anh ,
ngàn lần không xứng với tình cảm của em. Mưa rồi , anh về đi…”

          Cô gỡ tay anh ra và bước nhanh về cánh cổng khép hờ. Tiếng
xe quen thuộc dần xa sau lưng cô. Cô để mặc mình dưới cơn mưa đêm lạnh buốt .
Cô cần , rất cần một cơn mưa để dịu mát cái đầu và trái tim nóng rát của mình.
Màn hình điện thoại nhấp nháy dòng tin gửi đến , cô chỉ kịp trả lời “ tớ đợi
cầu vồng” rồi ngất đi…



~~~ phalaibuon ~~~