Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Một tối ngày hè...

Một mình với chiếc xe đạp , đi mãi , đi mãi , cho đến khi không còn sức để đạp xe , nó ngoảnh đầu , nhìn lại phía sau... Một con đường vắng lặng trải dài tít tắp. Trước mắt nó là một ngõ nhỏ . Ngõ ấy sẽ dẫn vào nhà của người mà nó vẫn hằng yêu.

Không biết vì sao nó đạp xe đến tận nơi ấy... Trong vô thức , giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Kiếm tìm một hình bóng thân quen trên những con đường ngang dọc. Kiếm tìm một người đã từng thuộc về nó , đã và đang làm trái tim nó đau nhói.

Đôi bàn chân muốn khụy xuống , ko muốn bước nữa , ngồi bên lề đường nhìn những đôi tình nhân qua lại , nó nở nụ cười. Ừ ! Nó cũng đã từng có một thời như thế. Từng cười thật hạnh phúc , từng ôm một ai đó rất chặt như sợ buông tay họ sẽ tan biến mất. Giờ đây , vòng tay nó vẫn đấy , con đường vẫn đấy , nhưng còn người ấy , người ấy đã chọn đi trên một con đường khác . Có thể con đường đó xa hơn và một điều chắc chắn , con đường ấy nó chưa từng đi. 

Mỗi thời khắc qua đi , dường như càng khắc sâu thêm vào tâm trí nó nỗi nhớ . Một nỗi nhớ day dứt và thầm lặng... Chỉ mình nó biết , chỉ mình nó...

Ánh đèn đường cao áp hắt xuống đường , một cái bóng liêu xiêu.

Hơn lúc nào hết , nó cảm thấy mình nhỏ bé và đơn độc biết bao. Nó muốn gào lên thật lớn , hét lên thật to để giải tỏa những nỗi niềm đang điên cuồng cào cấu tâm can. 

Ừ thì , nó cũng vẫn chỉ là 1 con bé ngu ngốc.

Đêm hè , nóng bức , một con bé chùm cái chăn dày sụ , từng hồi vai rung lên...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét