Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

Tình yêu đủ dài và rộng để nói rằng: Anh chưa từng hết yêu em!

Năm 18 tuổi, cô yêu anh.
Cô đến với tình yêu đầu đời sáng trong. Cô đắm say hạnh phúc bên anh. Với cô, anh là mẫu người lý tưởng. Không mặc định lý tưởng là hoàn hảo, nhưng chí ít, trong tâm trí cô thì anh cũng gần-hoàn-hảo rồi!
Anh đáp lại tình yêu của cô một cách nồng nhiệt, cuốn cô đi giữa bao nhiêu là yêu thương và trìu mến. Nhưng, ít ai biết được, ẩn chứa trong tình yêu nồng nhiệt ấy có bao nhiêu sự chân thành. Chỉ biết là, anh gật đầu nói yêu cô. Chỉ biết là, anh bên cô như bao người con trai khác bên cạnh che chở cho người con gái mình yêu. Chỉ biết, có thế thôi!
Năm 20 tuổi, cô yêu anh.
Mối tình đầu của cô kéo dài đã được hai năm. Khi mà cô ngày nào mới bỡ ngỡ nép mình trong vòng tay yêu, nay, ít nhiều trở thành thiếu nữ chững chạc hơn rồi. Cô hòa nhập nhanh với cuộc sống, quen dần với những sóng gió lúc không anh. Những hờn giận không còn làm cô thút thít như trẻ nhỏ. Những dấu yêu không làm hằn lên cô nỗi đau cựa mình từ đáy tim. Cô biết giấu che đi cảm xúc, biết chờ đợi và biết yêu thương thầm lặng. Cô vẫn nép mình bên anh, nhưng phần lý thuyết người yêu lý tưởng của cô về anh phần nào bị xóa nhòa. Có quá nhiều những khập khiễng. Có quá nhiều những điểm khuyết.
Anh hơn cô bốn tuổi. Nghĩa là lúc mà cô tròn 20 thì anh lên 24. Anh vẫn nhìn cô như ánh nhìn một cô nhóc mới lớn. Vẫn dành cho cô sự quan tâm như thể cô còn đang trong lứa tuổi ẩm ương thời phổ thông. Anh yêu cô nồng nàn và say đắm, nhưng, ít nhiều sự say đắm nồng nàn ấy bị công việc của anh làm phôi pha. Đôi lúc, anh cáu bẳn với cô. Lại đôi lúc, anh thờ ơ với cô. Cũng đôi lần, anh ghen tuông và bị tổn thương vì ghen tuông. Anh đâu có nhận ra rằng, tình yêu của hai người đã qua một thời gian không đủ dài nhưng cũng không phải là quá ngắn? Anh đâu có nhận ra rằng người yêu anh đã khác, và, anh cũng không còn như xưa.
Năm 22 tuổi, cô yêu anh.
Cô cũng giống những người con gái khác. Khóc khi chia tay và buồn nhiều khi nhớ về kỉ niệm. Cô ngạc nhiên vì không nhận nổi một lý do chính đáng. Chỉ là: “Mình không hợp nhau”. Có thế thôi sao? Yêu nhau trọn bốn năm mà nói là không hợp nhau thì có phải là vô lý lắm không? Hay người ta cứ cho đó là câu cửa miệng, câu dễ dàng và cũng là hợp lý nhất trong mỗi cuộc chia tay? Cô khóc không nhiều, nước mắt chỉ đủ rơi thành dòng trên má, rồi mau chóng khô. Lúc khóe môi cô cố một nụ cười buồn thì những giọt nước mắt cũng không được phép rơi thêm nhiều nữa. Cô chúc anh hạnh phúc. Lúc anh quay bước đi, cô thì thầm trong gió: “Dù thế nào, em vẫn yêu anh”
Anh quay quắt mình trong nỗi nhớ cô. Anh nhớ cô vô cùng. Đã có lúc, anh muốn chạy đến bên cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn xin cô tha thứ dù có phải khóc trước mặt cô. Nhưng, anh không làm được. Anh bỏ rơi cô giữa một chiều mưa buồn. Lúc nước mắt cô rơi là lúc anh nghe tim mình vỡ vụn. Chân anh vẫn bước, tim anh vẫn đau, và, tình yêu trong anh vẫn chảy. Chỉ có điều, không công khai, không đường đường chính chính giành cho cô. Anh, học cách yêu lặng thầm. Vì người con gái anh yêu xứng đáng nhiều hơn những gì mà anh có thể cho cô ấy. Anh sẽ chờ, sẽ đợi, một ngày kia, một chàng trai nào khác, đem hạnh phúc đến cho cô. Lúc bấy giờ, anh mới ngừng yêu cô.
Năm 24 tuổi, cô vẫn yêu anh.
Cô có nhiều mối quan hệ, có nhiều những cuộc hẹn, có nhiều những chàng trai. Họ, thậm chí, lý tưởng hơn anh rất nhiều so với cái nhìn ngây ngô thuở xưa của cô bé 18 tuổi. Họ có tiền bạc, địa vị, lòng tin và tình yêu dành cho cô. Tất nhiên không hẳn ai trong số họ cũng chân thành, nhưng, một số ít những người chân thành lại làm cô liên tưởng đến anh. Và, cũng chính số ít những người ấy nhắc cho cô biết được rằng: “Cô còn yêu anh, yêu nhiều lắm!”
Anh bon chen với đời, ngược xuôi với cuộc sống. Trong tay anh có những thành công nhất định. Bên cạnh anh có vài bóng hồng lả lơi. Họ đẹp, họ quyến rũ, họ không thông minh như cô nhưng họ khéo hơn cô. Điều trớ trêu là họ càng khéo, càng biết cách giữ anh bên cạnh thì càng làm anh nhớ đến cô – người yêu thuở đầu ngây thơ và trong sáng. Anh cười đắng. Anh nhớ cô. Anh muốn tìm về bên cô vì… anh vẫn còn yêu cô.
Năm 25 tuổi, anh nói rằng anh vẫn chưa từng hết yêu cô…
Nếu thời gian ngừng trôi, tình yêu em dành cho anh sẽ được đóng gói. Nhưng nếu thời gian vẫn chảy, thì tình yêu trong em dành cho anh vẫn chảy. Có thể anh không biết em yêu anh nhiều như thế nào. Điều đó không quan trọng, bởi em không muốn tình yêu của em làm gánh nặng lên vai anh. Chỉ mình em biết thôi là đủ. Em biết, em yêu anh. Em biết, để chờ, để đợi, để hạnh phúc miên man tim gầy, để bình yên trong em không bị phá bĩnh.
Đêm qua, cô nhận được một tin nhắn từ số máy lạ.
“Đã bao giờ em hết yêu anh?”
Ngày anh đi, cô không thay số điện thoại. Cô chỉ xóa đi tên mặc định vẫn dành cho anh, nhưng khi tin nhắn hiện lên, tình yêu dài đằng đẵng ngần ấy năm trở lại, cô biết đó là anh và tim cô run run một lần nữa.
Nếu thời gian quay trở lại, anh vẫn sẽ ra đi. Ra đi để biết rằng xa em không phải là điều dễ dàng. Quên em càng không phải là điều mà anh có thể làm được. Nhưng, nếu thời gian không một lần trở lại, thì anh sẽ nối tiếp nhịp yêu thương. Chưa bao giờ anh đong đếm được tình yêu dành cho em, chỉ biết rằng anh cố quên là sẽ nhớ. Anh trở về là anh, là người em yêu, để được bên cạnh và theo em đi mãi. Được không?
Anh đã trằn trọc, đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định bấm send đi tin nhắn mà anh đã soạn từ rất lâu trước đó.
Một khoảng thời gian đủ dài để làm anh thao thức, tin nhắn được gửi tới số máy anh.
“Hãy nói rằng: Anh chưa từng hết yêu em!”
Anh mỉm cười. Hạnh phúc như vỡ òa và anh như đứa trẻ, mắt sáng lên niềm hạnh phúc anh chờ đợi đã từ lâu. Đêm vắng, ánh trăng sáng vằng vặc, những vì sao chơi trò cút bắt. Anh chạy nhanh, nhịp thở dồn dập, tìm đến bên cô.
Ngôi nhà nhỏ, vườn hoa xinh xắn, cánh cổng sơn trắng với dàn hoa tigon màu hồng phấn. Cô đứng đó, trên ban công tầng hai ngập gió, mái tóc mây rủ trên vai mềm. Khi vừa chạm vào ánh mắt anh, tim cô như ngừng đập. Niềm hạnh phúc mà cô chờ đợi bấy lâu nay ùa về, lớn lao hơn tất cả những gì cô có thể mường tượng. Và, cô mỉm cười với anh. Đôi mắt ươn ướt như òa khóc. Anh đã đến, môi mấp máy cất lời. Trong hơi thở còn ít nhiều khó nhọc, cô nghe thanh âm vang lên lời yêu thương trìu mến.
“Chưa bao giờ… anh có thể quên được em. Anh… chưa từng hết yêu em…”
[Tác giả: Hạc Xanh]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét