Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Tuổi mười bảy

Bạn chờ đợi điều gì ở tuổi mười bảy? Bạn sẽ chọn gì? Một con đường phẳng lặng đến tẻ nhạt hay một con đường chông gai đầy hứa hẹn?
Có thể tôi đã qua cái tuổi mộng mơ lâu rồi thế nhưng mỗi độ hè sang, lòng tôi lại mơn man khó tả. Nhìn những chùm phượng chúm chím, tôi biết chẳng bao lâu nữa sẽ đỏ rực những khoảng sân trường, góc phố. Tôi bẻ một nhánh lá phượng, bứt từng cánh nhỏ, nắm trong lòng bàn tay rồi khẽ tung lên như thể muốn chúng bao phủ khắp người mình vậy. Đã có một thời tôi và lũ bạn nghịch ngợm rải lá phượng trong lớp học rồi làm như mình là công chúa bước trên hoa hồng
Mười bảy tuổi, đứa nào cũng ấp ủ những hoài bão, ước mơ. Vô tư nhưng chẳng giấu nổi sự lo lắng trước cánh cửa cuộc đời. Mười bảy tuổi là sự đắn đo phải lựa chọn khối thi, ngành thi, trường thi. Áp lực tốt nghiệp, thi Đại học đè nặng trên đôi vai nhỏ. Tôi được bố mẹ ưu ái cho toàn quyền quyết định hướng đi của mình. Vâng , trong mắt bố mẹ tôi đã đủ lớn để chịu trách nhiệm với quyết định và tương lai. Thế nhưng tôi vẫn e dè, vẫn sợ sệt. Một con bé mười bảy tuổi nhìn mọi thứ bằng con mắt tươi mới, trong sáng phải đứng trước ngã ba đường, những ngã rẽ sẽ dẫn tới một nơi khác nhau. Điều này khiến tôi băn khoăn không ít, để rồi tôi quyết định bước tiếp vào thử thách mới, thử thách của cuộc đời.
Mẹ nói với tôi rằng “Nếu như con cảm thấy không đủ sức, mẹ sẽ tiếp sức cho con nhưng nếu con hèn nhát thì con mãi mãi là kẻ thất bại. Vinh quang hay thất bại chỉ cách nhau một sải tay, con hãy lựa chọn”. Tôi – mười bảy tuổi không còn là trẻ con để mặc cả, làm nũng với mẹ, nhưng cũng chưa đủ lớn để nghĩ những điều quá xa xôi.
Tôi bước đi chậm rãi trên đôi chân e dè, từng bước từng bước chinh phục những kì thi - những khó khăn mà tôi đã từng cho rằng mình không vượt qua nổi.
Và hôm nay, đứng trên giảng đường, nhìn những tán phượng vĩ xanh rợp tôi mỉm cười vì quyết định của mình. Tương lai dài và rộng đang mở ra trước mắt, tôi vẫn sẽ bước đi dù có khi muốn ngã khụy nhưng tôi sẽ biến ước mơ thành hiện thực. Tôi sẽ làm vì tôi có lòng tin.
Còn bạn , bạn chờ đợi điều gì ở tuổi mười bảy?
Bạn sẽ chọn gì? Một con đường phẳng lặng đến tẻ nhạt hay một con đường chông gai đầy hứa hẹn ?
Bạn sẽ lớn lên hay mãi chìm trong thế giới trẻ thơ không có điểm sáng ?
Tương lai vẫn ở phía trước, bạn cần điều gì để bước tới? Bố mẹ dọn đường, trải hoa hồng cho bạn ư ?
Mười bảy ơi! đừng dựa dẫm, hãy dũng cảm để vượt qua thử thách và cố gắng chính phục những điểm mốc của cuộc đời.
Mười bảy, bước tới và khẳng định...!!!
Trần Thị Oanh


ione.net


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét