Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Anh sẽ đến thỏa mãn yêu cầu nhưng kết hôn thì không…

Tôi là người phụ nữ đã trải qua một đời chồng. Vì không hòa hợp trong hôn nhân nên sau 3 năm chúng tôi đã quyết định chia tay. Tôi được quyền nuôi con – tình yêu bé nhỏ của cuộc đời mình. Thất bại trong hôn nhân và trong công việc khiến tôi rơi vào trầm cảm, thậm chí gia đình, bạn bè luôn túc trực bên tôi 24/24 vì sợ tôi làm điều dại dột…

Hơn một năm trước tôi gặp anh rất tình cờ và tự nhiên. Tôi xem đó như là lẽ thường tình. Anh tỏ tình với tôi, tôi để anh bước vào cuộc đời mình không quá ồn ào nhưng cũng chẳng bình lặng. Tôi yêu anh nhanh chóng nhưng không hời hợt, nồng nàn nhưng không cuồng nhiệt. 25 tuổi, chưa phải quá già để tôi mất niềm tin vào bản thân mình, chưa phải quá muộn để tôi hết hi vọng vào tình yêu. Sau cuộc hôn nhân tan vỡ, tôi lắng nghe gia đình, bạn bè nhiều hơn và họ cũng khuyên nhủ, ngăn cấm tôi nhiều hơn bởi lẽ anh mới chỉ 23 tuổi và là trai tân.

Ảnh minh họa
Tôi hoang mang, chới với trên con đường mình lựa chọn. Tình yêu cũng giống như là một ván bài, nếu tôi thắng hạnh phúc sẽ thuộc về tôi, còn nếu tôi thua thì sẽ có thêm một nỗi đau – tôi đã nghĩ như vậy khi dành niềm tin vào sự khởi đầu mới mẻ này. Tình yêu của một người thanh niên 23 tuổi không đủ lớn để có thể vượt qua rào cản của gia đình và điều tiếng của người đời. Việc tôi lỡ dở, có lẽ là một điều quá kinh khủng. Tôi biết người ta sẽ nghĩ như thế nào, sẽ đánh giá ra sao ngay cả khi họ chưa gặp, chưa tiếp xúc với tôi. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, khi người ta vấp ngã để tiếp tục sinh tồn thì phải đứng lên, bước tiếp và không ngừng cố gắng…

Tôi đã không cho phép mình giữ anh ở lại, sau buổi chiều hôm ấy. Tôi nhận ra rằng anh đến với tôi chỉ đơn giản là thỏa mãn tính hiếu kì và ham muốn của người đàn ông chứ không phải là tình yêu. Tôi cay đắng trước suy nghĩ tình yêu chỉ xuất phát từ một phía. Vâng, nếu tình yêu chỉ từ một phía sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp. Tôi chết lặng người đi trước câu nói của anh: “Anh xin lỗi, chúng ta cứ thế này sẽ tốt cho cả anh và em. Anh không thể trái ý bố mẹ và hơn ai hết anh biết thứ tình cảm anh dành cho em không phải là tình yêu. Nếu em đồng ý, anh vẫn sẽ đến, thỏa mãn những yêu cầu của em nhưng kết hôn thì anh chưa bao giờ nghĩ tới”. Với niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của một người đàn bà, tôi để anh đi. Không khóc, không níu kéo, không van nài, không đánh chửi để đáp trả những gì anh cho tôi. Anh không dành cho tôi, cho một người đàn bà nạ dòng. Tôi sai khi kết hôn quá vội vàng hay anh sai vì quá hèn kém?

Ai đúng, ai sai thực sự cũng chẳng giải quyết được điều gì, điều tiếng của thiên hạ vẫn cứ nhắm vào tôi, vẫn cứ cho rằng tôi là một người đàn bà tồi tệ, họ chẳng quan tâm việc chính tôi mới là người đề nghị chấm dứt cuộc hôn nhân không hạnh phúc ấy. Phải chăng vì tôi dám dứt khoát ly hôn nên tôi phải nhận những lời cay độc? Bao giờ hạnh phúc sẽ đến với những người từng lỡ bước như tôi? Chính tôi đang đi tìm câu trả lời?

Con đường phía trước hãy còn dài, tôi có cha mẹ, có cu Tít, có bạn bè và có chính bản thân tôi. Dù khó khăn nhưng tôi sẽ vẫn hi vọng ở nơi cuối con đường kia, hạnh phúc sẽ giang tay đón tôi.

 ~~~phalaibuon~~~


Bài viết trên vietnamnet của mình , viết cho niềm tin vào tương lai của cô bạn thân yêu.
Gắng lên nhé bạn , hạnh phúc vẫn chờ ta ở phía trước. 


2 nhận xét:

  1. Có vẻ bạn này hơi thụ động. Mình có làm một Event để ủng hộ cho các bạn thi mà sử dụng nền Blogspot. Bạn có thể theo dõi số like và nhận xét của bạn đọc về blog của bạn tại: http://www.vnblogspot.com/2012/03/like-manh-va-blogspot-chung-ta-se-vo.html

    Trả lờiXóa