Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

chuyến xe ngày giáp tết

Chuyến xe khách rời bến đã lâu mà không khí vẫn chưa hết ồn ào bởi những tiếng than vãn xe đông , giá đắt đỏ và những tiếng trò chuyện rì rầm. Đã quá quen thuộc với cảnh chen chân trên những chuyến xe ngày hè, ngày tết, nó lẳng lặng đeo tai nghe nhạc, dựa đầu vào cửa kính, khẽ nhắm mắt.
Hạnh phúc tuổi già - ảnh dự thi Xuân đoàn tụ 2011 của tác giả Huỳnh Hà
Những ngày này ai cũng muốn về nhà sớm nhất có thể nên dù phải đứng mấy tiếng đồng hồ, trả giá vé cao hơn họ cũng chấp nhận… Đột nhiên xe phanh gấp khiến nó đập đầu vào ghế trước, ê ẩm. Cửa xe bật mở, một cụ già bước lên. Cụ luôn miệng xin lỗi về chuyện vừa rồi, do mắt kém nên người ta bảo có xe thì cố bước nhanh sợ không kịp nên suýt chút nữa bị xe đâm phải. Những vệt nước mưa hắt chằng chéo trên ô cửa kính. Mưa! Mái tóc bạc của cụ già ướt sũng nước. Cụ lấy tay khẽ vuốt những giọt nước đọng lại trên gương mặt sạm đen, đầy nếp nhăn, cụ móc trong túi ra những đồng tiền nhàu nhĩ. Anh phụ xe nhăn mặt nhận tập tiền từ bàn tay xương xẩu đang run lên vì giá lạnh và tuổi già.
Cụ già ôm cái túi dứa cũ mèm mà lâu lắm rồi nó chưa được nhìn thấy, ngồi một cách khó nhọc trên chiếc ghế nhựa được nhà xe ưu ái xếp cho ngay cạnh ghế của lái xe. Những chập ho dài như muốn xé tan mảng phổi già nua, yếu ớt. Nó nghe lòng đau nhói, bà nội nó cũng đã mất sau một trận ho như thế. Lau vội giọt nước trên má, nó đứng lên, nhờ anh phụ xe xếp cho cụ vào ghế của nó. Đôi mắt mờ đục, cụ nhìn nó đầy cảm động.
Vòng bánh xe cứ lăn dài trên mặt đường cao tốc, thi thoảng lại có người xin xuống và có người cố chen lên. Nó đứng dựa lưng vào thành ghế, nhìn những con đường xa thẳm và u ám sau màn mưa. Những con đường nó đã từng thấy hàng trăm lần nhưng chưa một lần ghé vào. Cuối những con đường ấy, chắc hẳn là ngôi nhà ấm áp với nồi bánh chưng đỏ lửa. Nó đưa mắt quan sát khắp xe, cảm nhận không khí tết hiện hữu trên nét mặt mệt mỏi của từng hành khách.
Giật mình, cụ già dúi vào tay nó cái kẹo lạc rồi lật đật bước từng bước xuống xe. Bác tài xế rời ghế , ấn vào tay cụ tờ hai trăm nghìn và gói mứt tết. Nó cũng bước xuống, tháo cái khăn len quàng vào cổ ông cụ. Sau những lần đẩy qua, đẩy lại ông nhận món quà của bác tài xế, nghẹn giọng cảm ơn. Xe chuyển bánh nhưng ông lão vẫn đứng đó nhìn theo, bất giác nó mỉm cười, hòa chung nụ cười nhăn nheo vì tháng năm của cụ già.
Bác tài cho biết, cụ già ấy đã trên tám mươi tuổi, làm nghề bán vé số nuôi hai người con tật nguyền. Món quà nhỏ không thể làm cho cuộc sống đủ đầy hơn nhưng là niềm động viên, sự sẻ chia khi tết đến, xuân về .
Chưa khi nào nó thấy chuyến xe khách ấm áp và dễ chịu đến vậy.
TRẦN THỊ OANH


~~~phalaibuon~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét