Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Truyện dài " Tình khúc mùa đông " - Chương I





Chương I

Vấn vương




          Nó ngồi trên chiếc ghế đá bờ hồ, nhìn những đôi tình nhân đi lại , vẻ mặt chẳng thể hiện cảm xúc gì nhưng có lẽ người ta có thể đoán được tâm trạng nếu như họ thừa thời gian để mà nhìn một đứa xa lạ , không nổi bật gì như nó. Tay mân mê chiếc đồng hồ cát bé xíu , miệng lẩm nhẩm những ca từ của bài hát đang phát ra từ máy điện thoại. Giả như Thanh Ngọc đang hát trước mặt nó thật thì chắc cô ấy đã phải đi bệnh viện cấp cứu. Khúc nhạc cứ lặp đi lặp lại dễ thường hàng trăm lần vì nó đã ngồi thế mấy tiếng đồng hồ.

          “ …Nếu không là hẹn ước em đã chẳng mơ thật nhiều . Nếu không là của nhau em đã chẳng đau vì anh. Nếu như lời anh hứa em đã chẳng thêm vô vọng .Và những nỗi đau ngày hôm qua đến khi nào nguôi…”

          Cảm tưởng như bài hát chỉ dành riêng cho nó. Dành riêng cho một con bé thất tình ,  đang nhớ về tình yêu vừa mới kết thúc cách đó không lâu. Con gái vẫn thường như thế, ngoài miệng nói là quên rồi nhưng thực chất thì vẫn nặng lòng… Nặng lòng bởi vì nó đã yêu bằng cả trái tim. Hai mốt tuổi không phải là trẻ con để yêu qua đường , yêu chơi bời , cũng không đủ vị tha để bỏ qua hết lỗi lầm .  Khi buộc phải nói ra lời chia tay , nó đã gục ngã. Người đề nghị chia tay là nó . Như thế là tốt nhất cho nó , theo như những người yêu quý nó khuyên nhủ và bản thân nó cũng nhận biết điều ấy rất rõ…

Nó còn biết rõ hơn rằng trái tim mình đang đau đớn , nước mắt đang chờ một cơn gió vô tình tạt qua để rơi xuống. Nó nhớ anh, nhớ người làm nó tổn thương, nhớ người để lại trong nó sự đau đớn, giúp nó biết cuộc sống không phải êm đềm và tình yêu cũng không một màu hồng , yên bình.
          Một mối tình hai năm , khi kết thúc đủ khiến người ta xót xa , hụt hẫng . Những cuộc gọi , những tin nhắn dù có phần giả dối nhưng cũng làm người ta ấm lòng và mìm cười một lúc nào đấy. Đặt chiếc đồng hồ cát sang một bên , nó soạn tin nhắn “em nhớ anh”. Bấm số máy quen thuộc nó đã từng bấm đến trăm nghìn lần. Bấm…Xóa…Bấm…Và lưu vào thư nháp. Cái cách nó vẫn làm khi nhớ đến người cũ. Nhưng cũng chỉ cuối ngày là những tin nháp ấy bị xóa một cách không thương tiếc. Nó làm như thể điều ấy sẽ cuốn phăng đi hết nỗi niềm của nó vậy. Thật ngốc ! Nếu tình cảm có thể dễ dàng xóa đi thế thì cũng chẳng đáng để bận lòng. Nếu một người dễ bị lãng quên trong suy nghĩ như vậy thì họ cũng chẳng quan trọng.

          Bằng giờ này , ngày này của tháng trước , nó và anh vẫn tung tăng bên nhau , cười nói , âu yếm. Thời gian thật đáng sợ. Nó đã từng nghĩ rằng cả đời này sẽ bên anh , yêu anh. Nhưng giờ yêu anh thì cả đời nó có thể còn bên anh thì không. Niềm kiêu hãnh , sự tự ái của một người con gái không cho nó tha thứ lỗi lầm anh gây ra.
“Giá như chỉ là anh trễ hẹn…Giá như chỉ là anh vô tâm…Giá như và giá như…”. Những điều giá như ấy không che đậy được sự thật rằng anh phản bội nó, anh bắt nhiều cá bằng hai tay và không chỉ một lần…Nó đã rất sốc , rất đau và rồi lời chia tay thốt ra nhẹ như gió. Anh đã nhìn nó như nhìn một sinh vật lạ, người ngoài hành tinh vậy. Anh không tin vào điều nó nói. Ừ, làm sao mà tin được nó lại làm thế kia chứ , anh yêu nó , nó phải tự thấy mình may mắn chứ . Chỉ có thể là anh nói chia tay chứ không phải nó. Anh đã nhầm…
“Anh ạ , trong tình yêu không có sự may mắn. Chúng ta yêu nhau một cách tự nhiên nhưng anh đã làm mất đi sự tự nhiên ấy. Anh cần những gì thì cứ đi tìm , còn em, em dừng lại thôi. Em chân ngắn , không theo nổi bước anh đi. Dừng lại anh nhé.”
Chính tại ghế đá này , anh ngồi đấy, nhìn nó chăm chăm , miệng mấp máy không nói được lời nào. Nó chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn anh và vội vàng bước đi như sợ rằng nếu không nhanh thì nó sẽ không thể bước đi được nữa…
Ghế đá vẫn ở đây , kỉ niệm vẫn ở đây , nhân chứng của tình yêu và cũng là nhân chứng kết thúc một cuộc tình vẫn ở đây, nhưng hồn nó đã bay xa tự bao giờ. Trước khi nó ngồi đây , anh và cô ấy cũng đã ở đây. Nó đứng từ xa nhìn cô ấy dựa vào vai anh. Trong vô thức, nó khẽ nghiêng đầu sang phải , tay vẽ những hình tròn trên khoảng không trước mặt. Cảm giác ấm áp , vững chãi của bờ vai khiến nó thoáng mỉm cười…

“Muốn đi tìm một nơi để được ngủ trong yên bình, muốn đi tìm một nơi để ngồi khóc cho sầu vơi, để em được mạnh mẽ đi về phía xa con đường
tìm hạnh phúc cho người con gái đã đánh mất đâu tiếng cười.”

“Bé này , lát trả công thuê vai của anh nhé.”
“Á”
“Làm gì mà bé bất ngờ thế , dựa vai anh cả nửa tiếng rồi đấy.”
“Ơ”
“Ơ cái gì mà ơ. Nhìn cái mặt đáng thương ghê.”
“Xin lỗi , tôi không cần vai của anh , tôi không thuê , không mượn và cũng không cần ai thương hại. Nhưng nếu anh muốn thì đây cầm lấy đi. Chào anh.” Nó nói rồi đập vào tay gã tờ tiền 50000 mới cứng  và quay lưng định bước. Gã thanh niên kéo tay nó. Thầm nghĩ mình gặp xui , nó cứng giọng.
“Anh muốn gì nữa ? 50 nghìn cho nửa tiếng , công anh cao quá rồi đấy. Đừng nghĩ tôi dễ bắt nạt thế nhé.”
Nó bực bội ra mặt. Cái gã kia thản niên lật tay nó , đặt tờ 50 nghìn và cây kẹo mút lên đấy. Trong khi nó đang suy nghĩ về chuyện xảy ra thì gã đã đi mất. Nó lại ngồi xuống , nhanh chóng gạt phắt gã ấy ra khỏi đầu óc vì nó cho rằng tại nó nói thế xúc phạm đến gã nên gã mới trả lại tiền. Thà rằng giữ tự trọng còn hơn lấy 50 nghìn , nhưng nếu là thành phần bất hảo thì còn tự trọng đâu mà giữ nữa , lại còn cho mình kẹo. Thôi kệ xừ gã gàn dở ấy… Nó nhét cây kẹo vào ngăn nhỏ của túi xách , nhìn đồng hồ và chạy thật nhanh về phía giảng đường…



Lớp học lúc 9h30 phút.

“Lại ra chỗ cũ à.”
“À , ừ tại tớ nhầm giờ học , đi sớm quá chẳng biết làm gì nên ra ghế đá ngồi giết thời gian ấy mà.”
“Trời ạ, ra đấy để rồi lại buồn chắc, Thảo hâm thế đủ rồi , đừng hâm hết phần của người khác.”
“Ai nói tớ buồn nào, nhìn tớ thế này mà bảo tớ buồn, còn lâu đi nhá.”
Ngân đặt túi xách lên bàn , nói chen vào “Đời còn nhiều việc đáng bận tâm hơn đấy tỉ ạ. Cười lên cái xem nào.”
“Chắc tại chưa được ăn sáng nên cái mặt mới bí xị thế. Sữa đây , uống đi” , Hiền lắc đầu rồi đẩy hộp sữa về phía nó.

Nó cười híp cả mắt lại. Mọi người không muốn nó đến những nơi có nhiều kỉ niệm giữa nó và anh , không muốn nó cứ nhớ về anh , không muốn nó buồn. Nó hiểu tình cảm mà bạn bè dành cho nó, hiểu sự quan tâm ấy nên nó buộc phải nói dối…


10h45p

“Hôm nay mình ăn gì nhỉ?”
“Hôm nay 20 tháng 10 nên tớ quyết định sẽ nấu cơm, không đi ăn quán nữa”
“Thảo nấu nhé, tớ không nấu đâu đấy. Nấu thức ăn rồi mua cơm à hay là đi ăn bún chả.”
“ Biết rõ nồi cơm điện nhà người ta hỏng mà vẫn hỏi. Tất nhiên là nấu…thứ để ăn với cơm. À , để tớ xem có thằng nào đi tỏ tình bị từ chối mà vứt hoa , quà đi thì tớ lấy về tặng Yến nhé.”

Hai đứa khoác tay nhau , cười vui vẻ.

Yến là một trong ba đứa bạn thân học cùng nó ở trường Đại học,  vẫn thường vào ăn cơm cùng nó những hôm phải học cả ngày. Sự hiện diện của Yến khiến nó cảm thấy ấm lòng.


21h37p

Tin nhắn offline

Buzz!
Maynghenhac : Chào bạn , mình đọc được tin bạn nhận đan khăn thuê phải không? Mình muốn nhờ bạn đan giúp một chiếc.
Bạn onl thì nhắn lại cho mình nhé.
Cảm ơn bạn.


Nó đọc những dòng tin nhắn với nội dung quen thuộc , add lại những nick add nick nó như lẽ thường. Hôm nay nó đã định không online một ngày , đi ngủ sớm thế nhưng chẳng hiểu tại sao nằm mãi không ngủ được đành dậy bật máy để xem phim kinh dị - đây thật là một sở thích quái đản của nó khi mất ngủ. Mặc dù không muốn online nhưng vì không kịp ấn hủy đăng nhập bởi yahoo được cài đặt tự động. Nó uể oải trả lời tin nhắn.

Tôi : Vâng , chào bạn . Bạn muốn đặt kiểu như thế nào và màu gì ?
Maynghenhac : Ồ , may quá . Mình cứ tưởng bạn không onl. Mình cũng chưa quàng khăn len bao giờ nên bạn tư vấn giúp mình chút được không ?
Tôi : Bạn nhận chia sẻ ảnh giúp mình nhé , chọn kiểu khăn bạn thích rồi chọn màu sau.
Maynghenhac : ok.
Buzz!
Tôi : hic, mình ghét bị buzz nhất mặc dù đã tắt tiếng rồi. Bạn có thể nhắn , mình sẽ trả lời ngay khi có thể , đừng buzz nhé.
Maynghenhac : Xin lỗi nhé . Bạn thấy những kiểu này như thế nào ?

Nó cười. Ai đời đi hỏi người bán về hàng họ bán. Có ai nói thật 100% đâu nhỉ. Nghĩ trong đầu thế nhưng nó vẫn nói hết về những mặt tốt và những hạn chế của kiểu đan ấy , kiểu thì có thể bị quăn nếu không biết cách giặt , kiểu thì khăn hơi cứng , kiểu thì khăn hơi mỏng không thích hợp nếu trời quá lạnh…

Maynghenhac : Kiểu nào cũng đẹp , khó chọn quá. Vậy để mình suy nghĩ rồi nhắn bạn sau nhé.
Tôi : Vâng , chào bạn.
Maynghenhac : À , tối nhớ đừng ăn kẹo mút nhé ;)
Tôi : Ớ, sao lại thế?
Maynghenhac đã thoát nick.

Nó ngẩn mặt ra , ngẫm nghĩ về cái maynghenhac đang chạy dở thì hết pin kia. 
Quái dị , lẽ nào lại là gã !!! Thây kệ , phiền phức quá đi. May cho nhà ngươi là ta luôn tử tế với khách hàng đấy chứ nếu ta mà đang bận , chọc tức ta thế này thì ngươi tan xương nát thịt.


Chat 2

Tình yêu :x : Hôm nay thế nào , nhiều quà không?
Tôi : Vẫn như thường ngày, quà chất đầy nhà không có chỗ để.
Tình yêu :x : Vậy à , lâu lắm mới thấy onl nhỉ ?
Tôi : Ừm, dạo này hay để invi , ai cần thì cứ pm thôi. Không đi chơi à?
Tình yêu :x : Mấy thằng đực thì đi mãi cũng chán, ở nhà thôi.
Tôi : Sáng nay thấy cùng em kia mà.
Tình yêu :x : Chán chán thì gọi nó đi thế thôi chứ chẳng hứng thú gì. Café không ?
Tôi : Thế cũng vui chứ nhỉ. Cảm ơn , không rảnh lắm.
Tình yêu :x : Vậy làm gì làm đi. Lúc nào nói chuyện sau.
Tôi : Ừ , bye.

 Nó vẫn chưa xóa nick anh , chưa đổi tên hiển thị của anh  .

" Sao em lại lưu là Tình yêu mà không phải Chồng yêu, nhìn xem anh lưu tên em là gì kìa ?"
"Hì hì ,  nếu lỡ mai này anh lấy người khác em chẳng thể gọi anh là chồng. Là " tình yêu" suốt đời của em có phải hay không nào "
"Thế nếu em lấy người khác thì sao?"
"Em mãi mãi là vợ yêu của riêng anh thôi."


Avatar trên nick của anh đập vào mắt nó . Điếng người …! Rõ ràng đã chẳng còn là của nó nữa mà sao thấy họ hạnh phúc nó lại đau thế . Lẽ ra nó phải vui mừng mới đúng , mừng cho hạnh phúc của anh nhưng nó không cao thượng đến thế. Chẳng thể dối lòng rằng nó vẫn chưa quên anh…
Gõ dòng trạng thái “Cảm giác lạ…”  trên facebook và yahoo, nó thoát nick , tắt trình duyệt web , mở phim của Châu Tinh Trì ra xem. Mắt dán vào màn hình thế nhưng tình tiết trong phim chẳng vào đầu nó . Tay miết nhẹ chiếc đồng hồ cát , nó ngước nhìn bức tranh với chữ lồng trên tường.

 Nước mắt nhạt nhòa…


 Hết chương I
          ~~~phalaibuon~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét