Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Những con số ...

Những con số…



Dường như mỗi người đều có những nỗi niềm riêng , chất chứa tận đáy tim. Tình yêu là một con dao hai lưỡi, có thể cứu rỗi linh hồn con người nhưng cũng có thể giết chết họ. Đôi khi người ta trách nhau rằng đã quá mù quáng thế nhưng chính bản thân họ lại không nhận ra họ cũng đâu có tỉnh táo…

“Từng ngày qua nghĩ đến anh trái tim rối bời
Làm sao em có thể tin tình yêu qua ánh mắt
Giấc mơ xưa có còn không em làm sao biết khi nào tình phai
Người về đâu hình bóng anh khuất trong màn đêm”
Những âm điệu ngân dài, dai giẳng thấm sâu vào trái tim. Tiếng mưa vang trong đêm khiến lòng cô bồn chồn, hốt hoảng, một nỗi lo lắng thường trực khi trời mưa. Cô sợ sấm. Cô vẫn thường bật nhạc thật to , trùm chăn kín đầu để tránh những tiếng mà cô cho là kinh dị , kinh khủng ấy.
Diệu Anh  là một đứa trẻ mồ côi , sống trong vòng tay bao bọc của các tấm lòng nhân ái nơi cô nhi viện. Cô được các mẹ ở đây nhận nuôi trong một đêm mưa , sấm chớp giăng đầy trời. Theo lời các mẹ thì cô được để lại trước cửa cô nhi viện với một tấm giấy nhỏ ghi vài dòng chữ “ Cầu xin ai đó hãy nuôi dưỡng Diệu Anh. Tôi là một bà mẹ tồi tệ , trăm ngàn lần đáng chịu tội.”. Đó là chuyện của 21 năm về trước.

Diệu Anh giờ đã là sinh viên năm thứ hai của một trường Đại học danh giá. Cô làm tất cả mọi việc để có thể đi học từ chạy bàn , gia sư , trông quán sách , giao hàng. Trời không phụ lòng người hai năm liền cô đều giành được học bổng , cộng với số tiền làm thêm nên cuộc sống sinh viên phải nói là còn dư dả hơn rất nhiều người.

Khi người ta cảm thấy thiếu thốn tình cảm , họ sẽ tìm đến với một thứ tình giả tưởng…

Lần đầu tiên Diệu Anh biết rung động trước một chàng trai. Người ấy là Tiến Thành , là anh bạn cùng làm chung ở quán café. Phải công nhận Tiến Thành có nụ cười tỏa nắng , có sức quyến rũ người đối diện. Có lẽ vì thiếu kinh nghiệm sống nên Diệu Anh đã để trái tim đi lạc. Nếu không tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Tiến Thành và Văn Anh –một nhân viên ở quán thì có lẽ Diệu Anh sẽ mất nhiều hơn là một năm cho sự yêu thầm của mình. Đây như là một vết thương đầu đời khắc vào trái tim non trẻ.
- “Hôm qua thấy ông đi với một cô chân dài như người mẫu , kiếm được ở đâu đấy , “ share không” ?”
- “Èo , tưởng thế nào , được cái dáng chứ chán lắm , nhạt , biết thế đêm qua về nhà ngủ cho sướng”.
- “Nhìn ngon ăn thế còn gì”
- “Xời , chả bằng mấy con 500k”
Diệu Anh đã rất choáng váng khi nghe cuộc đối thoại này và có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được gương mặt của Tiến Thành lúc ấy. Vẫn là nụ cười ấy nhưng sao cô lại cảm thấy kinh tởm đến vậy. Mỗi lần nghĩ lại , cảm giác đó lại trào lên khiến cô phải nhăn mặt. Nếu như chuyện này xảy ra bây giờ chứ không phải ba năm về trước thì chắc cách nhìn nhận của cô đã khác. Cô đặt tên cho Tiến Thành trong bộ nhớ cũng như trọng nhật kí là 001.

Người mang biệt danh 002 là Khương Duy. Anh là sinh viên cùng trường, cùng khoa với Diệu Anh nhưng trên một khóa. Khách quan mà nói , Khương Duy không đẹp trai nhưng nhiều tài lẻ và có gương mặt lạnh lạnh. Diệu Anh quen Khương Duy trong một buổi văn nghệ của trường. Ngay từ giây phút đầu tiên anh chơi đàn và hát bài Tuổi hồng thơ ngây , Diệu Anh đã nghĩ nhất định cô sẽ chiếm được anh. Cô thực hiện điều ấy thật. Cô cố tình tạo ra nhiều tình huống vờ như vô tình ở những nơi anh hay đến, tìm mọi cách để có được số điện thoại , yahoo của anh… Hình như bản tính muốn chinh phục đã trỗi dậy và cô không thể làm gì khác được ngoài việc phục tùng nó. Như tất cả những câu truyện cô được đọc, Khương Duy đã trở thành người yêu của cô. Nếu như , lại là nếu như không có chuyện đó xảy ra , có lẽ tình cảm của họ sẽ bền lâu hơn là hai tháng ngắn ngủi.
Hôm ấy , sinh nhật của Duy. Anh sắp xếp để phòng trọ chỉ có hai người với bữa tiệc nhỏ , ấm áp. Ừ thì có rượu , có nến , có hoa , có đồ ăn ngon và có cả người đẹp . Diệu Anh không hẳn đẹp như Miss teen nhưng cô rất đáng yêu với làn da trắng, cặp mắt đen láy hút hồn , gương mặt trái xoan, nói chung là xinh. Trong không gian như thế , mọi thứ đều tuyệt vời như thế , có người đàn ông nào không yếu lòng ? Vì vậy , không thể trách Khương Duy khi anh dùng sức mạnh ép Diệu Anh vượt giới hạn.
-“Em vẫn còn trinh?”
Cô chia tay Khương Duy ngay buổi tối hôm ấy. Sự tự ái và niềm kiêu hãnh của một người đã trở thành đàn bà không cho phép Diệu Anh mềm lòng. Cô nhất quyết chia tay mặc cho 002 níu kéo , mặc cho bạn bè thắc mắc và mặc cho cái màng trinh đã rách…
Qua hai lần , với hai cú chạm khẽ vào cửa ngõ tình yêu , Diệu Anh đã mất đi nhiều thứ , nhưng đổi lại cô cũng có được nhiều thứ. Đó là sự trưởng thành , chín chắn , là kinh nghiệm kiểm soát bản thân, là cách hòa trộn giữa lý trí và trái tim…

- “Này , cô bé!”
- “Xin lỗi , anh gọi tôi ?”
- “Đúng vậy , cô có thể giúp tôi một chút không ? Tôi muốn tới địa chỉ này.”
- “Hừm , tôi biết chỗ này , nhưng đường ở đây rắc rối lắm , tôi không chắc anh sẽ hiểu cách diễn đạt của tôi.”
- “Cô có thể đưa tôi tới đó được không? Tôi sẽ trả cô tiền công xứng đáng.”
-“Hả? Xin lỗi , nếu như vì anh không biết đường , tôi có thể bớt thời gian đưa anh đi, nhưng nếu anh đã nhắc đến từ “tiền” thì anh gọi taxi hay xe ôm nhé.Mà nữa , tôi rất ghét bị gọi là cô bé. Chào anh”. Nói rồi , Diệu Anh quay người bỏ đi, mặc kệ những tiếng gọi lơ lớ của người thanh niên trẻ đằng sau lưng. Diệu Anh vốn rất rất dị ứng với những người lúc nào cũng chỉ chực mang tiền ra giải quyết mọi việc .
Lần này lại là tình huống giống các câu truyện tràn lan , Diệu Anh vô tình để rơi chiếc ví khỏi túi xách và cũng vô tình chiếc ví ấy lại lọt vào tay của chàng trai trẻ kia. Gọi cậu ta là chàng trai trẻ cũng không đúng , Hồng Quân cũng đã 26 tuổi , nhưng gương mặt khá baby , có lẽ vì anh ta đi du học nước ngoài nên nhìn mới trẻ vậy. Tuổi và lí lịch của anh ta mãi sau này khi quen thân rồi Diệu Anh mới biết vì anh ra kể , chứ cô cũng không hỏi.
- “ Alo , cô bé Diệu Anh phải không ? Tôi là Trần Hồng Quân , tôi có nhặt được ví của cô bé, mình hẹn nhau ở đâu đi , tôi sẽ gửi trả lại.”
- “ Vậy ạ , cảm ơn anh . Anh cho xin địa chỉ nhà. Tôi sẽ đến tận nơi ạ. Ơ… mà giọng anh nghe quen quen???”
- “Vậy hẹn cô bé 7 giờ 30 tối nay ở café Lãng Bạc cạnh Hồ Tây nhé. Cô bé biết chỗ ấy không?”
- “Vâng, tôi biết rồi. Hẹn gặp anh.”
Có lẽ nếu như không vì tất cả giấy tờ tùy thân đều nằm trong chiếc ví ấy và bản tính ngại các thủ tục nhiêu khê của cán bộ làm thủ tục thì Diệu Anh đã không nhận lời hẹn của một người xa lạ. Cô không tin lắm vào lòng tốt còn xót lại ở một số ít người…
- “ Là anh sao?”– Diệu Anh kêu lên khi người thanh niên vẫy tay , gọi cô lại bàn anh ta đã ngồi sẵn.
- “Cô bé ngạc nhiên à?”
- “Không, và tôi nhắc lại , tôi không thích ai gọi tôi là cô bé. Tôi đã 20 rồi cơ mà.” – Cô hậm hực.
- “Sao mà bé khó tính thế? Thôi nào, bé uống gì để anh gọi?” – Anh dịu giọng, ngoắc tay gọi bồi bàn.
- “Chị cho tôi ca cao lạnh nhé.” – Cô không trả lời câu hỏi của anh mà quay ra nói với chị phục vụ. “ Anh Hồng Quân , anh có thể cho tôi xin lại ví của mình được chưa nhỉ . Thực sự tôi không có nhiều thời gian rảnh”.
- “Không thể dành cho anh một chút được sao bé , mà bé bỏ ngay mấy từ “tôi” khô khốc ấy đi. Anh hơn bé 6 tuổi liền đấy.”
- “Cũng còn tùy, không phải cứ lớn tuổi thì tôi sẽ nghe lời.”
- “Trời ạ , nói chuyện trả treo với ân nhân của mình thế đấy.” Quân tỏ vẻ ngán ngẩm.
- “Nếu anh nói giọng như vậy thì anh cứ giữ lấy ví của tôi đi. Chào anh.” Diệu Anh kéo ghế , đứng dậy.
Quân bối rối trước hành động cũng như thái độ của cô. Nhìn vẻ mặt ngố ngố , gãi đầu của anh , Diệu Anh phì cười.
- “ Nhìn anh ngố quá đi mất. Vậy hôm khác tôi mời anh đi ăn coi như cảm ơn nhé” , cô đề nghị.
- “Bé nói là phải giữ lời nhé, bé làm mọi người tưởng hai đứa giận nhau , cứ nhìn anh mãi, giá có cái lỗ nào thì anh cũng chui xuống mất.”

- “Bé à, hôm nay về nhà với anh nhé. Mẹ muốn gặp bé.”
- “Sao lại là hôm nay, em đã chuẩn bị gì đâu.”
- “Mẹ có ăn thịt bé đâu mà bé sợ thế. Hôm nay nhà có giỗ, mẹ muốn bé giúp làm cơm, và cũng muốn xem người mà kéo con trai mẹ ra khỏi mẹ.”
- “ Nhưng nếu mẹ anh không thích em thì sao?”
- “Hì , bé của anh dễ thương thế này , không thích sao được”

- “Chuyện gì mẹ có thể không nói , còn chuyện này thì nhất định mẹ không đồng ý.”
- “Tại sao thế mẹ? Diệu Anh có điểm nào không tốt ạ?”
- “Sao con có thể yêu một đứa không cha , không mẹ như thế? Đầu con có vấn đề chắc? Mẹ nuôi con lớn như thế này để con trả ơn mẹ như vậy à?”
- “Đây đâu phải do lỗi của cô ấy, mẹ đừng như thế có được không mẹ? Mẹ không thấy…”
- “Mẹ đã nói không là không. Con chọn đi hoặc là mẹ hoặc là nó. Mẹ không bao giờ chấp nhận một đứa không cha mẹ , không nhà cửa về làm dâu nhà này.” Mẹ Quân gay gắt , cắt ngang câu nói của Quân.
Hai mẹ con họ đã không biết , đằng sau cánh cửa có một người đứng chôn chân , chết lặng. Tai cô ù đi không thể nghe được tiếp những câu trò chuyện của hai người họ. Hơn bao giờ hết , Diệu Anh cảm thấy tủi thân và bị xúc phạm ghê gớm như vậy. Cô không thể ngờ , vì mình là đứa mồ côi mà người ta gán cho mình cái danh kẻ đào mỏ , kẻ ăn bám. Cô cố tạo cho mình vẻ mặt bình thản khi chào bố mẹ Quân để ra về , như chưa từng nghe được chuyện gì. Nào ai biết , đằng sau nụ cười ấy , sau nét mặt ấy là cả một tâm hồn đang dậy sóng chỉ muốn bứt ra, muốn giải tỏa nỗi niềm.

- “ Mai ạ , tớ cảm thấy căm ghét bản thân mình kinh khủng. Sao tớ lại được sinh ra trên cõi đời này? Sao khi người ta giàu có thì luôn nghĩ rằng sẽ bị lợi dụng? Tớ thật sự không hiểu , chẳng lẽ bản thân tớ không quan trọng bằng cái xuất thân ư?”
- “Cậu yêu anh ấy thật?”
- “Ừ , không như những lần trước. Với Quân , tớ cảm nhận được tình yêu, cảm nhận được cuộc sống. Tớ đã cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được sống và được gặp anh ấy , thế nhưng…”
- “Đừng tuyệt vọng , chuyện gì cũng có cách giải quyết. Nếu anh ấy yêu cậu thật thì nhất định sẽ vượt qua được khó khăn này. Vững tin lên nào. Cậu phải tự tin vào bản thân mình chứ.”
- “Cậu biết không … hôm qua tớ gặp anh ấy đèo một cô gái , họ đã rất vui vẻ. Tớ nhận ra điều ấy qua ánh mắt của anh ấy…”
- “Những điều mình nhìn thấy chưa chắc là sự thật, nếu không tin vào bản thân thì cậu gặp và nói chuyện với anh ấy xem.”
- “Ừ , tớ cũng định như vậy.”
Một con người dù mạnh mẽ đến mấy cũng có thể bị tình yêu quật ngã. Đôi khi nó khiến người ta trở nên mềm yếu, run sợ trước thực tại. Dường như nó muốn người ta phải công nhận sức mạnh vô biên của nó. Và càng ngày nó càng tham lam, càng bành trướng sức mạnh…
- “Chuyện hai đứa anh định như thế nào? Anh đừng giấu em nữa , em nghe hết cuộc nói chuyện của hai mẹ con anh rồi.”
- “Em…Anh thật sự cũng không biết sẽ làm sao. Bố mẹ bắt anh chọn giữa gia đình và em. Anh rất khó xử. Tạm thời anh cứ nói là chia tay rồi để yên lòng bố mẹ đã, rồi sau mình tính tiếp em nhé.”
- “Tùy anh thôi.”
Khi lòng người thay đổi thì mọi lí do ngụy biện có lẽ trở nên thừa thãi. Và nếu tình yêu không đủ lớn tốt hơn hết hãy dừng nó lại ngay khi mới gặp những cơn gió to , để đến khi nó hóa thành bão thì những thiệt hại mà nó gây ra sẽ kinh khủng biết nhường nào, lúc ấy đã muộn rồi. Ai cũng vậy , phải rời bỏ một thứ mà mình yêu thích cũng đều xót xa như đứt từng khúc ruột. Mọi cách giải quyết đều dẫn đến tổn thương , thế nên chọn cách nào khiến mình ít tổn thương nhất hoặc có thể ích kỉ một chút , đẩy sự tổn thương ấy qua đối phương. Nhưng thường thì phụ nữ luôn là đối tượng của sự thiệt thòi. Trong chuyện này cũng thế , Diệu Anh đã đặt con dao vào tay Hồng Quân và kéo nó về phía mình. Cô bỗng nhiên trở nên khờ dại, mù quáng một cách đáng thương, cứ cố giữ những giọt nước bé nhỏ trên nay mặc dù chính cô cũng biết rồi nước sẽ chảy hết. Cô chấp nhận việc Hồng Quân chỉ đến với cô chớp nhoáng , học cách xoa dịu trái tim khi bắt gặp anh cùng người con gái khác… Cây muốn lặng mà gió nào có ngừng, Diệu Anh cứ tưởng rằng cô làm vậy thì sẽ tốt. Thật ra , tốt hay không tốt cũng chỉ do cô ngụy tạo và bắt bản thân mình tin vào điều cô vừa tạo ra ấy…
- “Mẹ ơi , tại sao con lại được sinh ra ?”
- “Bởi vì con là cục cưng của mẹ.”
Kem Thủy Tạ một chiều cuối thu , lời chuyện trò của một cậu nhóc và bà mẹ lọt đến tai của Diệu Anh. Chợt cơn gió thổi qua làm cô phải kéo cao khóa của chiếc áo khoác mỏng. Cô hoang mang , cô độc, cảm giác bất lực trước tất cả mọi chuyện khiến Diệu Anh bật khóc.
- “Mẹ ơi , chị kia hư nhỉ , khóc nhè kìa”
- “Con ngoan nào , không được chọc chị như thế.”
Thằng bé chạy tới bàn của Diệu Anh ngồi, lay lay cánh tay cô, giọng líu lô:
-“Chị ơi chị , mẹ em bảo khóc nhè là hư lắm. Chị mà khóc thì lát không được ai cho ăn kem đâu. Chị xòe tay ra, em cho chị cái này.”
Bàn tay bé nhỏ của chú nhóc đặt vào bàn tay của Diệu Anh.
-“Đây là siêu nhân cá Gunba thuộc biệt đội siêu nhân Chíp chip. Siêu nhân cá sẽ đánh tan mọi thế lực tội ác. Tiến lên nào siêu nhân cá…”
- “Bé đáng yêu quá chừng luôn. Bé cho chị và siêu nhân cá ôm một cái nhé, như vậy chị sẽ không khóc nữa.”
- “Được ạ, là đàn ông thì phải chiều lòng phụ nữ, bố em dậy thế mà.”
Ngay khi mẹ con chú nhóc đi khỏi Diệu Anh cũng rời khỏi quán. Tay vẫn giữ chú siêu nhân cá. Có thể những người thấy Diệu Anh hôm đó sẽ nghĩ cô có vấn đề vì cô cứ nhìn vào cái kẹo chíp chíp bé xíu ấy rồi cười một mình…

“Nụ hồng lung linh khoe sắc hương biết đâu lúc tàn
Vòng tay anh ôm ấp em mà sao hờ hững
Ánh mắt anh khi nhìn em lạnh lùng hơn ánh trăng ngoài kia
Dù bên em mà trái tim anh lạc về đâu”
-“Anh biết không, em có cảm giác như anh ngày càng xa em. Anh không còn như lúc trước nữa…”
-“Anh có thể làm gì khác được . Em không thấy mẹ anh rất ghét em sao. Mà em biết đấy người quan trọng nhất với anh chỉ có mẹ thôi. Mẹ chỉ có một trên đời và mãi mãi chỉ một.”
-“Thế anh về với mẹ anh đi. Anh đi ra khỏi phòng tôi.”
-“Là do em lựa chọn đấy nhé. Đừng trách anh phụ tình.”
Diệu Anh bật cười chua chát cho cái kết mà mình lựa chọn. Dù sao thì Quân đã không còn thuộc về Diệu Anh từ lâu rồi. Có lẽ từ ngày mà cô thấy anh ôm eo người con gái ấy bước vào café Lãng Bạc. Nơi đây là kỉ niệm của cô và anh , cô luôn nghĩ chỉ có cô đi cùng anh tới nơi này. Quân đã không thực hiện đúng như thỏa thuận ngầm giữa hai người. Ừ thì , thời gian hai người bên nhau không nhiều. Ừ thì , tình yêu không đủ lớn để có thể tồn tại hay đi xa hơn sự bồng bột của tuổi trẻ…
- “Sau cuộc tình này , cậu được gì?”
- “Tớ đã có được tất cả những gì tớ muốn. Đủ nỗi đau để có thể đứng lên làm lại từ đầu. Đủ can đảm để vứt bỏ thứ không thuộc về mình. Đủ sáng suốt để nhìn nhận con người.” Diệu Anh trả lời câu hỏi của Mai.
- “Đừng cứ mãi tạo áp lực cho bản thân mình. Nếu cậu đã nói được thì nhất định phải làm cho được. Cậu vẫn luôn là thần tượng của tớ vì tính quyết đoán, kiên định.” Hơn ai hết , Mai hiểu rằng đằng sau vẻ mặt thản nhiên như không kia là một tâm hồn đang đau nhói từng phút giây. Cô đưa tay ôm lấy Diệu Anh vào lòng.
Khi người ta cảm thấy chới với , mất điểm tựa thì tình bạn chính là liều thuốc an thần. Điều này thật đúng với Diệu Anh…
- “Con à , lâu lắm rồi con chưa về, bọn nhóc nhớ con lắm . Con thu xếp thời gian về , con nhé.”
Cuộc sống và những điều vụn vặt cuốn Diệu Anh đi xa mái ấm tình thương xưa cũ. Lời nhắn của Mẹ Phương như một cơn mưa làm dịu mát những ngày hè oi nồng. Ở nơi đây , Diệu Anh mới cảm nhận được thế nào là tình thương của con người, là nơi duy nhất khiến cô tin vào những điều tốt đẹp còn tồn tại trong cuộc sống. Cô có thể sống thật với chính mình, được là chính mình.

“Vẽ chân dung nhưng làm sao vẽ trái tim
Dẫu bên anh nhưng làm sao em hiểu tình anh
Nhớ thương anh bởi còn yêu khúc tình ca hát không thành câu
Nhìn trăng khuya chợt trái tim nhói đau vì anh”
Diệu Anh bước ra cửa, trời vẫn đang mưa. Cô khẽ đưa tay đón lấy những hạt mưa hắt qua mái hiên. Cô mỉm cười , soạn một tin nhắn gửi tới số máy của một người xa lạ đã từng rất thân quen: “003, anh sẽ sống thật hạnh phúc nhé. Đừng bận tâm điều gì cả. Có lẽ một lúc nào đó, em sẽ nhớ đến anh vì anh đã từng là một phần của cuộc sống. Mọi chuyện rồi cũng qua. Tạm biệt anh.”. Đằng xa, ánh đèn đường chiếu rọi những giọt nước mưa nghiêng nghiêng, Diệu Anh khẽ nghiêng người ôm lấy mẹ Phương , thì thầm:
- “ Con là người hạnh phúc nhất vì con có năm bà mẹ yêu thương con, có cả một đàn em nhỏ và có một người bạn luôn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho con. 001 , 002 hay 003 cũng chỉ là những con số vô nghĩa , mẹ nhỉ?”
-“Con bé ngốc này , nói lảm nhảm gì thế? Mặc thêm áo vào kẻo cảm lạnh đó con.”. Bà Phương vừa nói vừa khẽ cốc một cái vào đầu Diệu Anh khiến cô nhăn mặt làm nũng. Tiếng cười của hai mẹ con dường như át đi tiếng sấm ngoài trời. Âm thanh ấy vang vọng vào tâm hồn con người và để lại đây những nốt nhạc ngân dài, êm dịu…

Cuộc sống có những thứ tình cảm ngọt ngào mà bền vững , chắc chắn hơn tình yêu.

Gửi tặng cho chính mình!

 


~~~Phalaibuon~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét