***
Hôm nay , mình chính thức bước chân vào con đường nhơ nhớp , bùn lầy.
Lão già đáng tuổi cha mình. Thật đáng khinh bỉ. Thế nhưng mình thì hơn
gì lão. Thôi , đã quyết thì phải vậy thôi. Năm triệu cho cái màng trinh
mỏng manh , cái giá này thật khiến mình muốn cười to lên. Có đau không ư
? Có lẽ có nhưng người đau không phải là mình… Mẹ , mẹ đừng bỏ con nhé.
***
Hôm nay , mình đứng ngoài cửa phòng bệnh , thấy từng thớ thịt trên mặt
mẹ đang thắt lại , đôi bàn tay nắm chặt thành giường. Mẹ đau lắm nhưng
khi thấy mình , vẫn cố mỉm cười và nhắc mình chuyên tâm học hành… Ông
bác sĩ bảo rằng năm triệu thì chỉ đủ tiền nộp viện phí , thuốc men tạm
thời cho mẹ , còn tiền để phẫu thuật thì trên chục lần thế…

Lão già lần trước lại đến tìm mình , lần này chỉ ba triệu thôi. Có lẽ
với lão thì số tiền ấy quá nhỏ nhoi nên lão đưa mình mà không ngần ngại
gì. Mình cần nhiều hơn thế , nhiều hơn thế.

Sau lão già ấy , mình còn phải tiếp hai gã nữa. Một gã trai mười bảy
tuổi, cậu ta nói với mình thế. Thật quái chiêu , cậu ta hành hạ mình
bằng đủ các cách , có lẽ hắn đã tính toán từ rất lâu rồi. Mà cũng đúng
thôi , hai triệu chứ ít gì , phải làm thế thì mới không phí khi bỏ ra số
tiền ấy cho hai giờ đồng hồ ngắn ngủi. hai giờ thôi sao mình thấy thời
gian cứ như bất tận , những cái cấu xéo làm thâm tím da thịt mình , đến
giờ vẫn nhức nhối…
Một gã nữa , có lẽ gã này là ca sĩ , nhạc sĩ hay đại loại cái gì liên
quan đến “sĩ” . Gã là ông chủ , còn mình là nô lệ của gã. Thân thể mình
mệt nhoài , từng bộ phận như rã rời. Phần dưới đau đến mức sau mỗi
bước đi mình chỉ muốn được đổ gục xuống.
***
Hôm nay , nhà trường thông báo phải nộp học phí năm học mới . Ôi , cái
cuộc đời này , làm gì cũng cần phải có tiền. Đúng rồi , đi chơi gái còn
cần phải có nhiều tiền cơ mà…
Lão già ấy lại đến. Lão muốn mình là của riêng lão . Lão hứa sẽ chu cấp tiền cho mình. Như vậy có lẽ tốt , mình đã đồng ý.

Mấy đứa lớp mình chắc điên hết rồi , giao cho mình nhiệm vụ tham dự cuộc
thi Sinh viên thanh lịch ở trường. Không cách nào từ chối. Mình có đủ
tư cách để dự thi sao ? Thôi kệ , đến đâu thì đến.
***
Mấy hôm nay , mình bận đến mức chẳng có thời gian để nghĩ đến những việc
lung tung. Hai tuần nữa mẹ sẽ mổ . Cầu trời cho mẹ sớm khỏe lại.

Hôm nay thi vòng loại Sinh viên thanh lịch , mình lại phải tiếp tục giả
vờ để thi tiếp nữa sao…??? Mình thật là một kẻ trơ trẽn hết mức…

Dạo này lão già không đến chỗ mình , có lẽ vợ lão quản chặt quá. Chỉ
thấy lão nhắn rằng bận đi công tác. Ừ , cứ đi đâu cũng được , miễn là
gửi tiền cho mình nhiều là được.
***
Bán chiếc xe lão ấy mua cho mình để đủ tiền cho ca phẫu thuật của mẹ.
Mình chẳng cần gì , chỉ cần mẹ được khỏe lại. Mẹ nghe Thu nói mình vào
vòng chung kết Sinh viên thanh lịch thì hạnh phúc lắm. Mình nhận thấy
điều ấy qua đôi mắt mẹ. Đôi mắt ấy cứ như muốn cấu xé tâm can mình. Đành
quay mặt đi…
…Có một gã cứ đi theo mình trên suốt con đường về nhà. Gã đang đứng
dưới cổng nhà mình. Thấy ghê ghê , dường như mình gặp gã ở đâu rồi thì
phải. Quen lắm.
***
Cái gã mấy hôm trước theo mình hóa ra là giảng viên ở trường. Ừ , gọi gã
bằng thầy. Gã à Thầy trẻ , đẹp trai , đôi mắt rất đẹp. Thầy không phải
kẻ đầu tiên lẽo đẽo theo sau mình nhưng sao mình cứ có cảm gì đó bất an.
Hôm nay học môn của Thầy , có cảm giác như Thầy cứ nhìn mình . Haizz ,
có lẽ mình lại suy nghĩ nhiều rồi.
***
Haizz , sao có thể vô lí thế được chứ . Ha ha , mình đạt danh hiệu Sinh
viên thanh lịch. Ha ha , buồn cười mà nước mắt cứ rơi. Muốn mở miệng
thanh minh tất cả nhưng lại sợ miệng lưỡi thế gian. Những đôi mắt dưới
khán đài cứ nhìn xoáy vào mình , như kiểu muốn bóc trần lớp mặt nạ dày
cả gang tay do mình tạo ra. Hoang mang kinh khủng. Giải thưởng 20 triệu ,
rốt cuộc cũng là do sự dối lừa mà có. Mình thật đê tiện…
Hôm nay Thầy cũng đến dự , mình thấy Thầy ngồi ngay hàng ghế đầu , vẫn là đôi mắt ấy , vẫn nhìn mình. Ám ảnh…
***
Vợ lão già đến đánh ghen , mình te tua , bị đuổi ra khỏi nhà. Như vậy
đúng mà , mình làm thì mình chịu. Nói thực thì bà ấy cũng tử tế , còn
cho mình thu dọn quần áo , đồ đạc. Vậy là chấm dứt với lão già mà thường
ngày mình vẫn gọi anh ngọt xớt. Cám ơn lão và vợ của lão! Cũng không
quan trọng nữa , đủ tiền phẫu thuật cho mẹ rồi. Ngày mai sẽ là một ngày
khác…
Mình đang ngồi viết những dòng này trong phòng ngủ của Thầy. Bất ngờ
thật , chưa bao giờ mình nghĩ chuyện này có thể xảy ra. Mình đang ở
phòng ngủ , còn Thầy ở phòng khách. Thầy dịu dàng với mình quá khiến
mình không thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Mình đâu xứng nhận được sự dịu
dàng này… Phải làm sao đây ?
***
Mình cũng chẳng hiểu lí do vì sao mình lại nghe lời Thầy ở lại trong
nhà Thầy nữa. Có lẽ vì mình tiếc tiền thuê nhà. Haizz. Sáng sáng thấy
Thầy ngủ trên sofa mình áy náy kinh khủng , nhưng lại cảm thấy vui vui.
Lạ thật.
Lúc tối , cùng Thầy xem một bộ phim , đến cảnh đôi nam nữ hôn nhau ,
bất chợt mình nhìn sang bắt gặp Thầy đang nhìn mình. Ánh mắt Thầy khi đó
lạ lắm , mình không lí giải được. Có lẽ mình nên rời khỏi nhà Thầy ngay
sáng ngày mai…
***
***
Mình cô độc , thực sự. Mình nhìn mẹ nằm đó , người ta hất từng xẻng đất
lên người mẹ . Mình không thể ngăn người ta lại được. Không một giọt
nước mắt nào rơi xuống , mình thấy kinh sợ mình… Tại sao , tại sao mọi
sự cố gắng của mình chỉ được đáp trả bằng một câu nói “ xin lỗi , chúng
tôi đã cố gắng hết sức .” Ha ha , tiền mình kiếm được bằng công việc hèn
hạ ấy cuối cùng cũng đã giết chết người mình yêu thương nhất. Mình sai
rồi …sai rồi…Mẹ ơi , xin trở về bên con…
***
Hôm nay , Thầy đưa mình đi dạo Hồ Gươm , Thầy nắm tay mình , nhẹ nhàng
như muốn truyền cho mình hơi ấm khiến mình nhớ Mẹ kinh khủng. Mình sẽ
làm lại , sẽ sống thật tốt để không phụ công của nuôi dưỡng của Mẹ. Bây
giờ có lẽ chưa muộn.
Mình vẫn đang ở nhà Thầy , chỉ là nhà Thầy thuê ở gần trường thôi , để
tiện việc đi làm mà. Ngay trong gang tấc thế nhưng sao mình thấy khoảng
cách giữa mình và Thầy lại xa thế…Muốn đưa tay chạm vào nhưng lại không
dám. Liệu Thầy có chấp nhận một kẻ như mình không , một tấm thân nhàu
nhĩ , một tâm hồn rách nát …Liệu có phải Thầy chỉ đang thương hại cho
tình cảnh của mình không nhỉ ?
***
Lúc sáng anh bảo , chiều nay anh đi dạy về sớm , anh đưa mình về giới thiệu với gia đình. Lo lắng quá …
….
Ba mẹ anh đều là giáo viên nghỉ hưu. Họ rất hiền và đối xử với mình rất
tốt. Duy nhất em trai anh , có những biểu hiện rất lạ. Đôi mắt nó nhìn
mình đầy vẻ nghi hoặc. Lại có cảm giác bất an…
***
Nó vừa đến tìm đáp một nắm tiền vào mặt mình. Nó – em trai anh hay nó –
người đàn ông thứ hai trong đời của mình. Không , nó là cả hai. Thảo
nào mình thấy nó rất quen. Nó yêu cầu mình buông tha anh nó , nếu không
nó sẽ kể hết chuyện của mình cho anh biết. Mình không dám nhìn nó , cũng
không dám lên tiếng. Trái tim mình như bị bóp nghẹt . Ừ , nó nói đúng ,
dù đã không còn làm đĩ nhưng mình đã từng làm đĩ , đã từng đem thân xác
đi moi tiền của đàn ông. Tấm thân nhơ nhuốc , bẩn thỉu của mình không
thể xứng với một người như anh…
************************************************** ***
….
- Mình chia tay đi anh
- Tại sao chứ ? Anh làm gì có lỗi với em sao hay em có chuyện gì không vừa ý ?
- Không , chỉ là em không yêu anh , thế thôi. Ngày mai em sẽ dọn đi.
- Anh không đồng ý.
- Anh đồng ý hay không , không quan trọng . Em quyết định rồi.
Nói xong câu ấy , nó quay lưng , bước vào phòng ngủ , khóa trái cửa lại
và gục xuống . Nó nghe tiếng đóng sầm cánh cửa bên ngoài và tiếng nổ
máy của anh. Nó lặng lẽ đứng lên , lôi cái vali trong tủ ra và vơ vài bộ
quần áo vứt vào đấy. Bỏ lại sau lưng căn phòng trọ ghi dấu nhiều kỉ
niệm , nó kéo chiếc vali trên đường. Nửa năm trước , khi nó bị người đàn
bà ấy đánh ghen đuổi ra khỏi nhà , anh đón nó về . Giờ đây , nó bước
chân khỏi nơi ấy. Không có anh , không có tiền và không có mẹ…Nó trắng
tay…

Anh đóng sầm cửa , anh đến bar , uống cho say mềm. Cánh cửa khóa im ỉm ,
không còn bóng dáng quen thuộc của nó. Anh điên cuồng lao ra khỏi nhà ,
đi khắp các con đường , kiếm tìm…

Nhiều ngày sau đó , anh không thấy nó lên lớp , hỏi ra mới biết nó đã
xin thôi học. Không một đứa bạn nào nói cho anh biết nơi nó đi.
Anh tìm kiếm trong vô vọng… Đôi lần thoáng thấy dáng thân quen trên phố ,
anh chạy đến rồi lại thất vọng vì không phải nó. Có lẽ , anh và nó
không thể bước chung trên một con đường nữa…

- “Sao không thấy Quỳnh đến nhà chơi hả Quang ?” - Mẹ anh hỏi khi cả nhà đang ăn cơm trưa.
- “Mẹ mong chị ta đến làm gì , bẩn nhà mình ra”.
Nghe câu nói ấy , Quang đập mạnh đôi đũa xuống bàn , quát lớn :
- Em vừa nói cái gì ? Nhắc lại xem nào.
- “Em nói thế anh còn không hiểu sao . Chị ta xứng bước vào nhà mình á?”
Khánh kể lại chuyện cậu ta biết Quỳnh từng làm gái. Tuyệt nhiên giấu
biến đi chuyện cậu ta ngủ với cô , mà chỉ giải thích rằng , bạn cậu ta
biết và nói lại.
Đôi môi Quang mím chặt , mắt gằn lên những tia lửa .
- “Cậu thật hồ đồ , chính cậu làm cho cô ấy bỏ đi. Tôi không có một thằng em như cậu.”
- “Vì cái gì chứ ? Vì một con đĩ sao ?” Khánh vừa dứt lời thì ngay lập tức một nắm đấm , đấm thẳng vào mặt cậu.
- “Cô ấy đã từng bán thân kiếm tiền nhưng cô ấy xứng đáng được yêu thương , trân trọng. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được.”
Quang nói hết những gì anh biết về Quỳnh cho bố mẹ anh. Ông bà là người
hiểu chuyện nên tỏ ra thương cảm cho hoàn cảnh của cô và trách Khánh đã
quá nông cạn . Khánh chỉ im lặng không nói gì…
Quang rời khỏi nhà , anh cứ đi mãi , đi mãi trên những con đường mà anh
và cô đã từng đi qua. Nụ cười của cô , khuôn mặt của cô , hình bóng của
cô vẫn đầy ắp trong tâm trí anh…Anh thật sự khao khát được ôm cô vào
lòng , vuốt ve mái tóc dài mềm của cô. Bước chân vô tình đưa anh đến khu
nghĩa trang, nơi có mộ của mẹ cô. Có một bó cúc trắng và một nén hương
đang cháy dở . Anh giật mình , chạy ra khỏi nơi ấy. Phía trước anh là
dáng người nhỏ nhắn đang chầm chậm bước đi. Anh vụt lên , ôm chầm lấy cô
, thì thầm “ anh bắt được em rồi , đừng rời xa anh nữa.”
- “Đừng anh , chúng ta không thể…” Đôi vai nhỏ nhắn rung lên.
- “ Không , anh không thể không có em. Vắng em , cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa.”
-“ Em không xứng với anh , anh đừng như thế.”
-“ Tất cả mọi việc về em , anh đều biết rõ . Anh rõ hơn ai hết công việc
của em , cuộc sống của em. Anh đau đớn khi thấy em bước vào căn nhà của
người đàn ông ấy , anh muốn phát điên lên khi thấy em bị vợ ông ta nhục
mạ , đánh đập. Khi bác mất , anh cũng chỉ có thể ôm lấy em. Chỉ tại anh
hèn nhát , không dám nói lên tình cảm của mình , anh không thể cho em
được gì ngoài thứ tình cảm mà anh có. Mọi chuyện qua hết rồi , để cho nó
qua đi , làm lại được không em?” Quang nói một hồi , không để cho Quỳnh
cơ hội được xen ngang.
- “ Làm sao em có thể làm lại được đây, vết nhơ ấy không đời nào có thể rửa sạch được…” Quỳnh nấc lên.
- “ Mọi chuyện qua rồi , chỉ cần em chọn nắm lấy tay anh , anh sẽ không
bao giờ buông tay em ra. Anh cần em hơn bất cứ thứ gì trên đời.”
Quỳnh xoay người , nép mình vào bờ ngực rộng của Quang , cô nghe nhịp
trái tim anh hòa vào tiếng thồn thức của nỗi nhớ vô bờ bến những ngày
không có anh…
~~~phalaibuon~~~