Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Những điều vụn vặt...

Những điều vụn vặt…




-
“Anh đã từng rất
yêu em nhưng vì mọi người nói nhiều quá nên anh không đủ tự tin để đi cùng em.”



-
“Em thử nhìn lại
mình đi . Anh đưa chúng nó đi cùng vì ít ra chúng nó xinh và anh đỡ thấy xấu hổ.
Em không phải là anh , làm sao em biết được cảm giác mà bọn bạn cười nhạo vì
anh yêu em.”


- “Anh yêu em nhưng lại không
thể đưa em đi chơi cùng anh nên dần dần anh cảm thấy chán. Nhìn bọn bạn mà anh
thấy ghen tị , anh kém gì chúng nó mà không được như thế.”



-“ Nếu em cảm thấy yêu anh em
khổ quá thì thôi , dừng lại đi.”

-“ Câu cuối cùng chốt lại là
anh muốn chia tay chứ gì?”

- “Anh để cho em đá anh đấy ,
cho em khỏi mang tiếng bị người yêu bỏ.”

- “Anh đi đi , dù sao thì em
cũng mệt mỏi lắm rồi.”



***

Đọc đoạn
hội thoại trên , chắc bạn cũng đủ biết nó là một người có bề ngoài như thế nào.
Vâng , nó không xinh , không cao. Và chính vì lí do này mà nó bị người yêu bỏ.
Các bạn có thể thắc mắc vậy tại sao lúc trước anh ấy lại yêu nó. Tất nhiên lí
do lúc đó không phải là vì vẻ bề ngoài mà là bởi tính cách và con người nó. Nhưng
đó là chuyện của gần hai năm trước. Thời gian không phải là cái gì đó quá khắc
nghiệt cũng như quá khó khăn .

Thời
gian không thể làm con người thay đổi mà chỉ là tự thân họ muốn thay đổi…



          Nó vẫn thường đi bộ trên đường một mình , không phải vì không
có nổi một người bạn sẵn sàng bước cùng nó mà nó sợ . Chính xác là nó sợ nếu lỡ
họ bắt gặp hình ảnh anh - người yêu của nó thân mật trên đường với một cô gái nào
đó. Dĩ nhiên , nó hờn ghen như muốn phát điên lên nhưng rồi chỉ cần anh đến ,
chọc cho nó cười là mọi chuyện lại tan biến đi trong cái đầu bé nhỏ của nó.

          …

-
“Tại sao cậu lại
chọn cái cách ngu ngốc , đánh mất bản thân mình thế ?”

-
“Tớ không biết ,
tớ không làm chủ được trái tim mình. Cậu có xấu hổ khi đi cùng tớ không ?”

-
“Ngu ngốc , tớ còn
chưa bao giờ có ý nghĩ đấy thì sao cậu lại có thể nghĩ đến nó cơ chứ ? Yên nào
, yên nào , cậu có thể khóc , có thể lấy tớ làm tấm bia để xả bực tức chứ cậu cứ
im lặng , cứ cố tỏ ra không có chuyện gì như thế này chỉ khiến tớ thêm lo lắng
thôi.”


Mùa
thu , những nỗi buồn của mùa thu đang gặm nhấm trái tim nó. Có quá nhiều chuyện
đến cùng một lúc khiến nó không thể xoay sở kịp , bế tắc thực sự…Nó đã chọn một
giải pháp để giải quyết hết mọi chuyện…


-
“Tớ đ’ hiểu tại
sao nó lại uống thuốc ngủ mà không phải là thuốc chuột , bạn ạ.”

-
“Chắc là vẫn muốn
người khác cứu. Ha ha, tớ sợ gia đình nó trả thù lắm cậu ơi…”


Những dòng chữ nhảy múa trước
mắt nó. Là đoạn chat giữa anh và bạn anh , câu thứ hai là của anh - người nó đã
từng yêu thương nhất. Không một câu chữ nào diễn tả được cảm giác của nó khi vô
tình đọc được những dòng ấy. Phải chăng , tình nghĩa con người chỉ ở mức thấp hèn
như thế…


***

Tôi đứng lặng nhìn nó từ xa ,
không dám bước lại gần . Tôi sợ rằng mình không thể kiềm chế được cảm xúc khi
nhìn nó xanh xao , nhợt nhạt trên giường bệnh. Em tôi ngốc quá . Anh ta có xứng
đáng để cho nó hi sinh nhiều như thế không ? Đêm hôm trước , nó nói với tôi rằng
người yêu nó đi nhà nghỉ với một người nào đó. Nó cười một cách man dại , cười
vì nó không thể khóc được nữa. Hơn ai hết , tôi hiểu em tôi yếu đuối như thế nào.
Nó cố tạo cho mình cái vẻ lạnh lùng , thờ ơ là để che giấu đi thứ cảm xúc hỗn
loạn , đang dậy sóng trong lòng. Những tưởng rằng sau nỗi đau quá lớn ấy nó sẽ
tỉnh ra thế nhưng tôi không ngờ nó lại chọn cách kết thúc ấy. Tôi đi gần 200km
chỉ để đến nhìn nó từ xa như thế trong giây lát. Nó vẫn giữ khư khư cái đồng hồ
cát bé xíu ấy . Tôi biết đó là món quà duy nhất mà anh ta tặng nó trong suốt
khoảng thời gian yêu nhau.


-“Nỗi đau mà nó phải chịu là
quá lớn. Nó đâu có làm gì nên tội mà phải chịu sự đau đớn ấy.”

-“Tớ thì nghĩ là nó cần điều ấy
để có thể trưởng thành hơn , để có đủ can đảm vứt bỏ những thứ vô tác dụng
trong túi ra. Nói chung là điều ấy cần thiết.”


Tôi và thằng bạn thân của nó
– cũng là bạn của tôi , tranh cãi về việc nó có cần nỗi đau lớn ấy không. Riêng
tôi , tôi biết những nỗi đau mà nó từng chịu đựng , như thế đã là quá đủ , nó
không đáng phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Giá như tôi có thể chia bớt
một chút đau đớn của nó… Giá như tôi có thể đến bên nó lúc nó đơn độc…Giá như và
giá như…


***

“Note cho em!

Ngày anh quen em là ngày thu Hà Nội, Hà
Nội vẫn luôn mênh mang, anh và em rong ruổi khắp những con phố nhỏ, những con
phố đối vs anh cũng là những con phố xa và lạ lẫm . Chúng ta đã ăn kem trông
một ngày với gió se, anh tròn mắt giả vờ té xỉu khi nhìn em lần lượt tấn công
những que kem. Chúng ta đã đánh bóng chuyền bên trong sân NN. Và em, một ng
chưa vao giờ chạm đến quả bóng chuyền đã tung nó hẳn lên nóc nhà để không biết
làm sao trèo lên lấy.


Em biết không?


Em là một người con gái tốt, rất tốt,
là người đầu tiên cho anh một cái ôm từ phía sau ấm áp, là người đầu tiên đan
khăn cho anh, là người lo lắng cho anh những tâm trạng rất nhỏ.  Em đừng
bao giờ tự ti, nhé! Vì đối với anh, em là người rất tuyệt vời, không phải nét
đẹp toát từ vẻ bên ngoài mà là vẻ đẹp ở tâm hồn em. Anh biết em có những nỗi
đau phải suốt đời chôn giấu, anh biết em  yếu đuối, nhưng hãy nhớ, anh
luôn bên em, chỉ cần em vẫn cần một bàn tay, anh vẫn chọn nắm tay em, dù chuyện
gì xảy ra đi chăng nữa.


Đừng một mình ôm lấy bờ vai mình mà khóc, em nhé! Vì dù có chuyện gì xảy ra, dù lúc đó anh không ở bên, nhưng hãy
nói với anh, vì em không bao giờ cô đơn, vì anh không bao giờ muốn, em cứ ôm
lấy những nỗi đau và chìm đắm trong những nỗi đau ấy. Biết không em?


Ngày mai, là một ngày mai xa xôi không biết! Nhưng hiện tại em hãy tìm cho mình những niềm vui bé nhỏ, biết không, vì
hạnh phúc thật ra không phải là những gì rất xa, hạnh phúc là những cái bé nhỏ,
bé nhỏ đến vô cùng, hạnh phúc là trong cơn mưa, em ngồi uống một ly sữa nóng,
hạnh phúc là khi em biết chăm sóc cho bạn thân em.


Em là thiên thần trong anh, là thiên thần thiện lương và ấm nồng,  hơn ai hết, anh luôn mong em giữ mãi những nụ cuời trên môi, những nụ cuời từ tâm ý, không phải những nụ cuời cơ học, anh muốn em nói, em đang hạnh phúc, những phút giây đó, trái tim anh lấp đầy vị ngọt.


Em ngốc nghếch, luôn tin tưởng vào bản thân nhé, và tin rằng em không bao giờ cô độc, thương yêu em!”


Lần đầu tiên sau những gì đã xảy ra , tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Đọc những
dòng yêu thương , chia sẻ của bạn bè , của những người yêu quý tôi gửi đến tôi
cảm thấy mình thật tồi tệ. Tôi đã chọn cái cách ngu ngốc nhất trong những cách
ngu ngốc . Tôi thấm được cái cảm giác của một người bất lực trước thực tại. Giọt
nước mắt đã rơi , tôi không thể bắt mình ngừng khóc mà chỉ có thể thầm hứa sẽ
kiên cường hơn , mạnh mẽ hơn. Tôi biết anh không dành cho tôi . Tôi vẫn sẽ bước
đi một mình trên con đường đời , con đường đầy chông gai …


Lại chuẩn bị mưa. Mưa đêm... Mình sẽ tập quen dần với
những tiếng sấm kia, mặc dù rất sợ. Không còn ai nghe mình mè nheo sợ này sợ
kia. Mình sẽ đứng trên đôi chân của mình , đối diện với những nỗi sợ hãi.

Bước chân vào ga tô Cẩm Vân , một cảm giác thật thân quen nhưng cũng thật lạ
lẫm. Mình không biết nữa, mình cần thêm 1 chút thời gian.

Mọi chuyện rồi cũng qua . Cát bụi sẽ trở về với cát bụi. Những gì còn sót lại
sẽ được cơn mưa cuốn trôi.
Nhắm mắt lại ... Mọi chuyện dường như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Một cuốn
phim quay chậm.
Những vết xước làm đoạn phim bị gián đoạn nhưng không vì thế mà phim không quay
nữa.
Một diễn viên tài đã hoàn thành vai diễn của mình quá xuất sắc .

Còn mình là một diễn viên tồi . Đêm chính là lúc mình sống thực với chính mình
nhất. Và mình đang cảm nhận ...”.


Tôi khép lại trang nhật kí với
giấc ngủ chập chờn đang vòi vĩnh và những câu hát của Khởi My vang vang trong đầu tôi ...

"Xoá hết bao tháng năm ấm nồng, xé hết bao thư tình mùa đông, đốt hết bao
hi vọng chờ trông, chỉ vì, tuyệt vọng anh biết không… Nuối tiếc cho
biết bao mơ mộng, níu kéo nhau chi chỉ hoài công, chấm hết yêu thương
này là xong, từ giờ, không nhớ không chờ mong…"




~~~ phalaibuon~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét