Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Muộn màng...

Muộn màng…



Cánh cửa phòng vừa đóng sập , hai con người ôm riết lấy nhau. Họ trao nhau những nụ hôn kéo dài tưởng bất tận. Đôi bàn tay tham lam lần mở từng chiếc cúc áo , thám hiểm những vùng da thịt mát rượi. Người đàn ông bế thốc cô gái , đặt cô ta lên giường một cách thô bạo. Tuyệt nhiên không có một câu trách cứ , cô gái nhìn người đàn ông bằng ánh mắt rực lửa, kéo anh ta ngã lên người mình. Những nụ hôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái rồi cứ thế xuống dần …xuống dần. Từng thớ thịt trên người cô gái trẻ như đông cứng lại rồi vỡ òa ra. Hai người họ dường như biến thành những con thú say mồi . Họ lao vào nhau , chiếm lĩnh nhau , dùng hết khả năng của bản thân để làm đối phương thỏa mãn. Có lẽ khát khao tình dục là điều duy nhất mà họ thấy ở nhau và cũng chính vì nó mà họ đến với nhau. Thật khó mà tin được , họ mới chỉ gặp nhau nửa tiếng trước đó.

- “ Mình đi tăng ba chứ em ?”
- “Ok”. Cô gái hét to vào tai người đàn ông đối diện.
Họ khoác tay nhau ra khỏi quán bar ồn ào , đông đúc. Rượu mạnh khiến họ choáng váng , dựa vào nhau , bước lảo đảo trên đường.



-“Em cho anh biết tên và số điện thoại được không?”. Người đàn ông hỏi cô gái đang mặc lại quần áo ngay trước mặt anh ta.
-“Để làm gì?”. Cô gái hỏi lại.
-“ Em rất nóng bỏng và quyến rũ. Anh muốn gặp em nhiều hơn.”
-“Xin lỗi, chúng ta sẽ dừng lại ở đây. Sau khi bước ra khỏi căn phòng này , chúng ta là hai kẻ xa lạ, không quen biết. Đây là tiền phòng , lát anh thanh toán.”
-“ Em có coi anh là đàn ông không, chẳng lẽ anh lại để em trả tiền phòng.”
-“Em thích sự sòng phẳng. Đêm qua chúng ta đều thỏa mãn vì thế tất cả mọi thứ đều chia cho cả hai.”
-“Em thích tình một đêm à? Em đã làm tình với bao nhiêu người đàn ông?”
-“Quan hệ của chúng ta không đến mức sâu sắc để em phải trả lời những câu hỏi mang tính riêng tư này. Nhưng thật ra thì đây là lần đầu tiên em thử tình một đêm và quan hệ với một người đàn ông không phải người yêu mình.”
-“ Tại sao em phải làm vậy?”
-“Hừm, đơn giản là chỉ muốn thử xem sức hấp dẫn của nó đến đâu .” Cô gái nhíu mày trả lời.
-“Em thấy sao?”
-“Có vẻ thú vị nhưng…”
-“Nhưng sao?”
-“Thôi không nói nữa, em đi trước, bye anh.”
Không đợi cho người đàn ông nói câu tạm biệt , cô gái đóng cánh cửa lại và sải bước thật nhanh ra khỏi nhà nghỉ. Hà Nội một buổi sáng cuối thu , không đủ lạnh để khiến người ta xuýt xoa nhưng cũng đủ để một ai đó chạnh lòng vì cô đơn. Cô gái lặng người ngước nhìn những lên những tán cây. Cô nhắm mắt , tưởng tượng ra mùi thơm ngào ngạt của hoa sữa từ những bông héo úa còn xót lại. Tiếng rao của những người bán hàng rong , của những em nhỏ bán báo vang vọng khắp các con phố Hà Nội. Bước chân cô dẫm lên những chiếc lá khô nghe xào xạc. Những âm thanh quen thuộc của cuộc sống cắt ngang mạch suy nghĩ của cô gái. Cô cúi xuống nhặt một chiếc lá lộc vừng và bước đi.





-“Đêm qua em đi đâu , sao không về nhà?”
-“Đấy không phải việc của anh.”
-“Em bỏ cái giọng ấy ngay đi.”
-“Anh lấy quyền gì cấm tôi? Không chịu được nữa thì chia tay đi.”
-“ Mức chịu đựng của anh cũng có hạn thôi đấy. Em nên biết điểm dừng.”
-“Tôi muốn ngủ. Anh đi về đi.”



Chàng trai bước trên con đường quen thuộc , từng viên gạch đã hằn in dấu chân của anh. Người con gái ấy là người anh đã yêu thương suốt bốn năm dài. Người ta yêu nhau là do họ quyết định , còn có giữ được nhau hay không thì lại do duyên số, do cái gọi là định mệnh. Từng bước , từng bước một cô ấy bước chân ra khỏi cuộc đời của anh. Không có một lí do nào được đưa ra để biện hộ cho những hành động bất thường của cô ấy gần đây cả. Dù rất đau lòng nhưng anh vẫn không thể nặng lời hay dùng vũ lực với cô ấy bởi cô ấy quá mỏng manh…


-“ Đêm qua em ở với một người đàn ông và đã làm tình với ông ta.”. Lời cô gái nói nhẹ như cơn gió thoảng nhưng lại cứa từng nhát mạnh , sâu vào trái tim chàng trai ngồi bên cạnh. Buông lỏng vòng ôm , chàng trai cắn chặt môi đến bật máu.
-“Em bị điên rồi sao? Đừng có nói năng như một kẻ điên thế.”
-“Sự thật đấy. Em không còn thuộc về một mình anh nữa. Mất hết cả rồi. Những gì mà chúng ta gắng xây dựng mất cả rồi. Anh có thể đi , em muốn ở một mình.”
Chàng trai câm lặng quay lưng bước đi. Vẻ mặt bình thản nhưng hằn sâu trong đó là cả một biển cả đang dậy sóng. Cô gái không nhìn theo người yêu của mình. Người đó đã không còn là người yêu của cô nữa. Gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm , cô đứng lên và bước ngược hướng với chàng trai. Khuất con hẻm nhỏ , cô khụy xuống. Đầu gối va phải hòn đá. Máu cứ từ đó tuôn ra , thấm ướt mặt đường. Cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch vì mất máu quá nhiều.
-“ Cô ấy đã qua tình trạng nguy hiểm nhưng có thể sẽ bị liệt suốt đời. Xin lỗi , chúng tôi đã làm hết sức mình.” Ông bác sĩ già nói chuyện với mẹ cô gái…
-“Mẹ , đừng nói cho anh ấy biết nhé. Con biết mình sẽ trở thành một kẻ tàn tật rồi , mẹ không cần giấu con. Mẹ cũng đừng buồn, con cầu xin mẹ, hãy vì con, đừng buồn mẹ nhé.”
Những tiếng khóc nức nở của người mẹ già bên đứa con gái xanh xao khiến những ai có mặt trong phòng bệnh đều không thể không thương xót.



-“Alo ,cho hỏi đây có phải nhà của cô Nguyễn Linh Phương không ạ? Vâng , xin bà bình tĩnh. Mời bà đến ngay bệnh viện. Cô ấy đã cắt đứt mạch máu tự tử.”






Đặt lên ngôi mộ mới đắp một bó hoa hồng trắng , chàng trai miết nhẹ bức ảnh của cô gái trên tấm bia. Anh vẫn im lặng như cái cách mà anh rời xa cô lúc cô cần anh nhất. Từ nơi khóe mắt của chàng trai có một giọt nước rơi xuống, lóng lánh trong nắng chiều…



~~~phalaibuon~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét