Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Hai con bướm...


Hai con bướm...


“ Em vẫn cứ cho rằng hạnh phúc ở một nơi rất xa và hư ảo. Bước chân sẽ cuốn em đi giống như những cánh bồ công anh lạc trong gió trời. Em sẽ hạnh phúc và anh cũng thế nhé. Định mệnh đã không cho phép chúng ta được bên nhau, chấp nhận thực tại là điều duy nhất chúng ta có thể…”

Em – “ Bướm ngày “

        Em là một cô bé ngây thơ , ngờ nghệch so với tuổi 18 của mình. Ở em là sự thánh thiện , trắng trong và mỏng manh đến vô ngần. Anh luôn sợ điều gì đó làm cho em tổn thương. Anh nâng niu , tìm đủ mọi cách để thỏa mãn tính trẻ con trong em. Anh chẳng thể hiểu được tình cảm của mình dành cho em là như thế nào , chỉ biết khi em run rẩy sợ hãi , anh đã thầm hứa sẽ bảo vệ em , không để bất cứ điều gì khiến em đau.
        Anh gọi em là bướm ngày. Quả thật , em rực rỡ và nhẹ như cánh bướm , cứ chập chờn bên anh . Từng ngày , từng ngày , con bướm cứ vô tình hút cạn mật ngọt của hoa , khiến cho hoa héo úa. Anh chẳng phải là một bông hoa nhưng thời gian cũng khiến anh mỏi mệt. Nhiều khi anh trốn em , lái xe đến một nơi rất xa thành phố , tìm chút yên bình, rồi lại vội vã trở về ngay vì giọng em nũng nịu , giận hờn.
        Em , giá như em đừng ngây thơ , đừng trong sáng đến vậy thì có lẽ anh đã chẳng dằn vặt , khổ tâm đến dường này. Em bé nhỏ , cuộn mình trong vòng tay anh , anh đã muốn đi xa hơn những cái ôm đơn thuần. Anh thật tồi tệ , không đáng làm người. Những lúc ấy em nhìn anh như một gã quái vật  và như thể con quái vật ấy chuẩn bị ăn thịt em vậy . Anh đã rất sợ nhưng lại chẳng thể làm gì khác được. Chúng ta không thể nào vượt qua được cái giới hạn vô hình ghê gớm ấy. Anh và em …Anh và bướm ngày … Chỉ có thể ở bên cạnh nhau như mười tám năm nay vẫn vậy…


Cô ấy – “Bướm đêm”

“Bướm đêm” - hàng xóm của anh và em. Bướm đêm xinh đẹp , lộng lẫy dưới ánh đèn hào nhoáng. Bên cô ấy , anh có cảm giác như mình là đại gia . Bởi người ta vẫn nói chân dài thì phải đi với đại gia. Cô ấy không hề kiêu kì , phách lối . Anh ngất ngây trong men tình ái và sự mãnh liệt cô ấy mang lại , mặc dù cô ấy chỉ xuất hiện bên anh vào những ngày cuối tuần trong sự chớp nhoáng , vội vã. Anh có cảm giác bình yên , thân thương đến lạ.
“Nếu một ngày bướm đêm bị ánh đèn sân khấu thiêu rụi đôi cánh thì anh có còn ở cạnh nó nữa không ?” Bướm đêm hỏi mà chẳng đợi anh trả lời đã cười lớn. Câu hỏi của bướm đêm cứ quẩn quanh trong đầu anh , anh chưa bao giờ nghĩ đến tình huống ấy và cũng chẳng biết trả lời cô ấy như thế nào…

        Cô ấy dường như chẳng bao giờ chịu cho cái miệng của mình nghỉ ngơi , cứ huyên thuyên như con chim chích suốt cả ngày dài , cuốn anh dời xa cuộc sống xô bồ…
Nếu một ngày , mất cô ấy thì anh sẽ ra sao ?
Nhưng nếu như anh và cô ấy đến với nhau thì em sẽ ra sao ?
Anh như muốn nổ tung trong suy nghĩ của mình.
Mười tám năm bên em hay là hai năm bên cô ấy, anh sẽ phải chọn lựa như thế nào ?

******
Giá như cuộc sống không cần phải chọn lựa…

***

Hai cánh bướm…

- Hình như con không để tâm đến những lời mẹ nói , có phải không ?
- Sao mẹ lại nói như vậy ạ ? Từ trước đến giờ con có khi nào cãi lời mẹ đâu.
- Mẹ giao Chi Ngọc cho con chăm sóc , vậy mà con nhìn con bé xem . Con đối xử với em như thế nào ?
- Mẹ , con cũng còn cuộc sống của riêng con nữa . Chi Ngọc cũng đã 18 rồi , đâu còn là đứa trẻ nữa mà lúc nào cũng cần con kè kè bên cạnh. Con xin mẹ hiểu cho con.
- Mẹ không muốn nói nhiều với con . Con thừa biết gia đình mình mắc nợ với Chi Ngọc , cả đời mẹ cũng không thể trả hết món nợ ân tình ấy. Mẹ muốn con bé hạnh phúc.
- Nếu mẹ muốn vậy , ngày mai con đưa Chi Ngọc đi đăng kí kết hôn.
Tôi lái xe khỏi nhà , đầu óc trống rỗng .
“Anh đến gặp em nhé, em có chuyện quan trọng phải nói cho anh biết .”
Bướm đêm ôm chầm lấy tôi khi tôi vừa bước vào căn hộ của cô. Gương mặt rạng rỡ , nụ cười của cô ấm áp như nắng ban mai. Tôi chưa kịp ngồi ấm chỗ , lời cô ấy như thể khiến tôi bật ra khỏi ghế. “Em quyết định từ bỏ nghiệp diễn. Em sẽ chung vốn mở shop quần áo với chị họ. Chúng mình sống chung anh nhé.”. Tôi câm lặng , không trả lời khiến cho bướm đêm xịu mặt xuống , buồn rầu…Phải thật lâu sau đó , tôi mới đủ dũng khí nhìn vào mắt cô ấy ,  những lời nói vô hồn bật ra : “Anh xin lỗi , anh không thể. Ngày mai anh sẽ đi đăng kí kết hôn với Chi Ngọc.”.
- “Cái gì ? Anh chọc em à , hai người là anh em mà , kết hôn gì chứ. Em không có ngốc để anh lừa vậy đâu nha.”
- “Anh nói thật. Anh và Chi Ngọc không phải anh em . Chi Ngọc là con gái bạn thân của mẹ anh. Trong một vụ tai nạn vì cứu mẹ anh mà bố mẹ Chi Ngọc đã…Năm ấy Chi Ngọc mới có hai tuổi. Cô ấy sống ở nhà anh từ đó đến giờ và sau này cũng vậy. Anh sẽ cưới cô ấy. Anh xin lỗi.”
- “Vậy còn…còn…” Cô ấy nhìn tôi , ánh mắt ngập ngừng , lạnh lùng, ám ảnh. Nụ cười đã tắt ngấm trên bờ môi xinh từ bao giờ. Tôi cúi đầu , hai tay đan vào nhau , không dám đối diện với cô ấy cũng như chính bản thân mình.

Rời khỏi nhà bướm đêm , tôi chạy xe thẳng đến bar , gọi một lúc hai chai X.O rồi ngửa cổ uống như một kẻ khát rượu. Tôi vật vã trong cơn say … Một bàn tay mát rượi , mềm mại đỡ tôi vào giường. Nhẹ nhàng thay đồ và lau mặt giúp tôi. Tôi cảm nhận được tất cả nhưng lại không thể nhận ra đó là ai…Là bướm đêm của tôi chăng ? Lẽ nào cô ấy không căm ghét tôi sao? …
Tôi kéo cô ấy vào lòng , hôn lên khắp gương mặt và không ngừng nói những lời xin lỗi , yêu thương. Tôi giống như một gã điên , thô bạo chiếm đoạt cô ấy , mặc kệ việc cô ấy khóc , ngăn cản tôi. Dục vọng không cho tôi dừng lại , không cho phép tôi suy nghĩ…
Ánh nắng chiếu vào mặt khiến tôi không thể nằm trên giường thêm một giây phút nào nữa. Tôi quơ tay xung quanh mình , trống không. Đầu đau như búa bổ , tôi lờ mờ nhớ lại những chuyện đêm qua.
-  “Bướm đêm … bướm đêm , em đâu rồi ?” Tôi gọi lớn mà không có tiếng trả lời.
Hoảng hốt , tôi giật mạnh tấm chăn ra khỏi người mình , đập vào mắt tôi là vết máu đã khô trên tấm nệm mới thay. Tôi không tin vào mắt mình và càng kinh hãi hơn khi đọc những dòng chữ mềm mại trong tờ giấy đã rơi xuống nền nhà từ lúc nào chẳng biết.
“Anh , em không phải chị ấy. Em không đủ sức ngăn anh lại khi anh làm việc ấy. Chúng ta là anh em mà , làm sao có thể chứ. Làm sao em lại để cho việc loạn luân ấy xảy ra. Em không dám gặp bố mẹ , anh hay bất kì một ai khác. Anh cũng đừng nói cho ai biết , cứ coi như đó là một giấc mộng.
Em gái của anh – Chi Ngọc”

Tôi tìm thấy em . Em vẫn xinh đẹp như một cánh bướm , chỉ khác rằng bướm không còn lăng xăng bên tôi nữa.. Bên cạnh giường những viên thuốc ngủ rơi vung vãi…
Mẹ ngất lịm đi khi nghe bác sĩ thông báo tin dữ. Bướm nhỏ đã thôi bay lượn. Bàn tay em lạnh giá , trái tim thôi đập trong lồng ngực nhỏ…


“Bướm đêm gãy cánh thì không còn ca hát hay nhảy múa nữa. Dù rất đau lòng những em sẽ bỏ đi sinh linh bé bỏng này. Nếu chỉ có mẹ thì chắc nó cũng chẳng thể hạnh phúc.”
Tôi gọi nhiều lần vào số bướm đêm, chỉ nghe được những tiếng tút dài . Tin nhắn của em từ hai hôm trước mà đến giờ tôi mới đọc. Tôi lao đến nhà em , gào thét điên cuồng. Cánh cửa phòng bật mở , ánh mắt sắc lạnh quét một lượt từ đầu đến chân tôi.
-“Xin lỗi , cô cho cháu hỏi Mai Nguyên …”
-“Cậu là thằng khốn nạn … Sao cậu có thể hủy hoại con gái tôi như thế. Đồ khốn nạn… Cậu có là con người nữa không , nó làm gì sai mà cậu đối xử với nó như thế. Tôi giết cậu … tôi phải giết cậu…”.
Tai tôi ù đi , tôi đứng trân người chịu những cú đấm của mẹ bướm đêm. Mắt tôi hoa lên khi nhìn thấy nụ cười thân thương của bướm đêm . Từ trên khung ảnh ban thờ , cô nhìn tôi cười , nụ cười nhẹ nhàng , day dứt…
…Có lẽ cô đã rất đau đớn khi sẽ phải vứt bỏ đi giọt máu của mình nên chẳng để ý chiếc ô tô tải đang lao tới…


Mỗi cánh bướm là một số phận…Bắt đầu không cùng một thời điểm nhưng có một kết thúc giống nhau…


~~~phalaibuon~~~


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét