Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Vũ khúc thu ...

“Ước gì đôi chân tôi có thể đi mãi mà không biết mỏi …
Ước gì đôi tay tôi biết cách buông những thứ không phải của mình…
Ước gì trái tim tôi vẫn đập rộn rã và thôi nhạy cảm trước những nỗi đau…”


***

Ngày đầu tiên


Tôi lười biếng rúc mình trong chăn , cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, đóng cửa phòng, tắt điện thoại, không online. Nghỉ một buổi học , ừ không sao , tự học ở nhà cũng được. Ngủ nướng cả sáng , ừ không sao , mẹ đâu có ở đây mà nhắc nhở mình đâu. Nhịn một ngày , ừ cũng chẳng chết được , dù sao cũng chẳng có ai nhắc nhở mình ăn uống nữa. Có lẽ cũng có tin nhắn nhưng cái điện thoại đã bị tôi tắt nguồn và đáp vào một xó nào đó trong căn phòng mà đêm qua tôi đã xới tung lên.

13h chiều , tôi uể oải làm vệ sinh cá nhân , không buồn nhìn mình trong gương tôi cũng biết mình thảm hại đến mức nào. Kiểu gì mà mắt chẳng sưng húp và thâm quầng lên. Kiểu gì mà da mặt chẳng tái xanh . Nhưng hôm nay tôi đã quyết định ở nhà nên có thảm hại đến mấy cũng mặc kệ.
Bữa trưa muộn của tôi là hai cái xúc xích và một hộp sữa nhỏ. Uống sữa mà cổ họng đắng ngắt khiến tôi chỉ muốn nôn ngay. Tôi mở lap top nhưng không online yahoo mà chỉ mở blogradio. Giọng đọc của chip xinh , gà quay cuốn đầu óc tôi xa rời căn phòng chật hẹp. Một câu chuyện cho ngày vu lan , cảm giác nhớ mẹ khiến tôi như bừng tỉnh. Sau một khoảng thời gian bới bới , kiếm kiếm , tôi cũng tìm thấy chú dế yêu của mình nằm dưới cuốn vở , dưới cái khăn , dưới cái váy hoa và dưới vô vàn thứ khác. Nói chung là nó nằm dưới một mớ hỗn độn , giống như những suy nghĩ bây giờ của tôi vậy. Gửi cho mẹ một tin nhắn “ con yêu mẹ, con đang ở lớp học . Lúc khác con gọi điện cho mẹ nhé.” . Tất nhiên chẳng có một kẻ nào lại muốn người ta thấy bộ dạng cũng như tình trạng thê thảm của mình ngay cả khi đó là những người thân yêu nhất. Vì thế mà tôi đã giấu và nói dối mẹ.
Tôi phải dùng không ít nước hoa để làm mờ đi cái mùi rượu kinh khủng trong phòng mình. Thật khó tin chính tôi đã tạo ra cái mùi ấy.

Ngày đầu tiên của tôi trôi qua trong chiếc chăn. Ngủ là điều duy nhất mà tôi muốn.


***


Ngày thứ hai

Hồi chuông báo thức lần thứ tư giúp tôi tỉnh dậy lúc 5 giờ 45 phút. Dĩ nhiên tôi cần phải làm một cái gì đó che đi gương mặt thê thảm của mình. Phải công nhận mĩ phẩm là một phương pháp cứu cánh cho những hoản cảnh như thế. Chỉ đơn giản , một chút kem che khuyết điểm , một chút son môi thế là đủ.

- Hôm qua sao nghỉ ?
- Thích thì nghỉ.
- Overnight với hắn ta à ?
- Hắn ta nào ?
- Giả bộ , Kiên chứ ai .
- Đừng nhắc hắn trước mặt tao. Tao và hắn không còn là gì của nhau nữa cả.
- Tối đi sinh nhật với tao nhé.
- Không , tao muốn ở nhà.



Tôi vẫn chọn cách giam mình trong phòng , cảm giác chuếnh choáng do men rượu đem lại khiến đầu óc tôi bay bay…
Một anh chàng , có vẻ như là đẹp trai đang đứng trước cửa nhà tôi. Anh ta đến sau cuộc gọi của tôi 10 phút. Tôi mỉm cười .
- Bao nhiêu một đêm ?
- Ý cô là sao ?
- Ngủ với anh thì tôi phải trả bao nhiêu tiền một đêm ?
- Nếu như cô tỉnh táo thì tôi sẽ free cho cô , còn say xỉn thế này thì không.
Anh ta quay lưng bỏ đi và chẳng buồn lấy tiền bánh pizza . Anh ta là nhân viên giao bánh. Tất nhiên là thế , anh ta đâu thể nào là trai bao. Có lẽ anh ta cũng là một kẻ tử tế vì ít ra thì tôi cũng không đến mức xấu xí và thiếu hấp dẫn đến mức ấy. Anh ta khinh tôi , chắc vậy. Cũng chẳng sao , tôi và anh ta , khinh hay không cũng thế thôi.
- Suy nghĩ kĩ và quay lại bất cứ lúc nào anh muốn.
Tôi gọi với theo khi anh ta đã yên vị trên chiếc xe máy cà tang. Chỉ có tiếng động cơ xe đáp lại lời tôi. Tôi cười như điên dại , có lẽ tôi điên thật.


***


Ngày thứ ba

- Tôi không ngờ anh quay lại tìm tôi sớm thế đấy .
Tôi nói bằng giọng mỉa mai.
- Em vẫn mong anh đến mà , phải không nhỉ ?
- Đừng tự cho mình là thông minh. Lố bịch lắm. Anh cũng giống như những thằng đàn ông khác trong cuộc đời tôi thôi. Tôi mong anh ư ? Anh đánh giá bản thân mình cao quá đấy. Có điều là lần này tôi là kẻ bị đá .
- Anh muốn…
- ?
- Anh muốn được ở bên em.
- Ha ha , một gã đàn ông vừa lấy vợ ba ngày đã muốn ngoại tình. Anh làm tôi cười chết mất. Không được đâu cưng ạ, anh đã không còn là gì trong trái tim cũng như cuộc đời tôi, đừng có ác với vợ anh thế.
Tôi đuổi gã đàn ông ấy khỏi chiếc bàn thân quen tôi đang ngồi. Thật may , người anh ta cưới không phải tôi. Nhưng sao , tim tôi cứ nhói lên…



- Tôi có thể ngồi đây được không ?
- Tùy ý.
Tôi trả lời mà không thèm ngước nhìn kẻ đã phá tan không gian tĩnh lặng do tôi tạo ra.
- Đi biển với tôi nhé.
Tôi không trả lời , mặc kệ cái gã điên rồ ấy . Gã nghĩ gã là ai mà đòi đi biển với tôi . Tôi vẫn chăm chú nhìn vào những đường song do chiếc thìa tạo ra trong ly café.
- Sóng đấy không đẹp bằng sóng biển đâu. Tôi đưa em đi ngắm biển được không ?
- Anh bị dở à ? Tôi ớ người nhìn gã. Có lẽ anh ta nhận ra sự ngạc nhiên , ngượng ngùng thoáng qua trên gương mặt tôi.
- Tôi rất thích cá tính của em , xù xì , gai góc nhưng chắc cũng sẽ rất ngọt.
Anh ta nháy mắt , cười duyên. Tôi sững sờ trước nụ cười ấy. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , tôi ra hiệu gọi phục vụ và nói nhanh :
- Đi nhanh không tôi đổi ý.

***

Ngày thứ tư , thứ năm , thứ 6 …thứ n.

Tôi phải thừa nhận gã là anh chàng đẹp trai và ga lăng. Nhìn ánh mắt ghen tị của các cô gái khi tôi lên xe của anh ta không khỏi khiến tôi kiêu hãnh. Ngày nào anh ta cũng chờ tôi tan học , đưa tôi đi khám phá các quán ăn ven đường thú vị. Bên cạnh anh ta, tôi không còn cảm giác đơn độc và cũng chẳng còn thời gian để mà suy nghĩ vẩn vơ.



Tôi dựa vào lưng anh ta , bứt lìa những ngọn cỏ ngay bên cạnh mình. Lưng anh ta đủ rộng để tôi thấy mình nhỏ bé , đủ vững chãi để tôi không còn cảm giác chao đảo…
- Tại sao anh cứ đợi tôi tan học thế ?
- Vì tôi muốn tạo ấn tượng với các cô gái xinh đẹp.
Anh ta cười lớn , tếu táo trả lời câu hỏi của tôi rồi đột nhiên trầm lại khi câu hỏi thứ hai của tôi bật ra .
- Nếu tôi nói là tôi thích anh ?
- Em cứ tự nhiên thích tôi. Tôi có bảo em không được làm vậy đâu nhỉ. Mà này , đừng có làm thật nhé, em sẽ khổ …
- Eo ơi , tôi chỉ bảo là “ nếu” thôi chứ . Anh đừng có bắt con tưởng bở ở đây nhé.
Không gian như đông cứng lại , không ai nói với ai lời nào. Sự ngượng ngùng bao quanh hai chúng tôi. Đám cỏ bên cạnh tôi xơ xác đến thảm hại…

***

Yêu hay không yêu , đó là định mệnh.

***
Tôi hớn hở nhắn tin cho anh báo rằng mình giành được học bổng du học năm năm tại Sing .
- Anh đi ăn mừng với tôi nhé ?
- Không , hôm nay tôi không rảnh.
- Thế ngày mai .
- Mai cũng không , ngày kia cũng không , sau này cũng không.
Tôi buông rơi tờ giấy thông báo kết quả , mắt cay cay. Tôi nghe giọng mình lạc hẳn đi.
- Hiểu rồi.


****

Lạc nhau đi giữa khúc thu yên ả...

****

“Em viết cho những nỗi buồn chất chứa nơi đáy tim mình. Mọi chuyện dường như chỉ mới hôm qua , chỉ là một giấc mơ . Và anh cũng chỉ là một giấc mơ. Mỗi ngày khi thức giấc em đều nhéo má mình một cái thật đau để cho em có thể thoát khỏi giấc mộng ấy. Em bước đi trên con đường mà hai ta đã từng bước. Em kiếm tìm một hình bóng , một người xa lạ đã từng rất thân quen và một người quen đã trở thành xa lạ… Không gian dường như là bất tận, mênh mông đến lạ lẫm , rợn người. Em không có được cái em muốn. Chênh vênh…Em vẫn nhớ bước chân người lạ xào xạc trên đám lá khô khi họ quay lưng bước đi và em nhớ cả cơn mưa bất chợt rơi xuống khi ấy nữa. Nếu người lạ có vô tình nghe được những lời này thì hãy coi như nó là một cơn gió thoảng qua. Nhưng …nhưng người lạ ạ nếu em nói “em yêu anh rồi” thì sao anh nhỉ ? Ở nơi xa ấy , em sẽ không thể gặp được người lạ nữa. Cho em khắc ghi hình bóng anh vào nơi đáy tim mình , anh nhé.”

Các bạn vừa lắng nghe đôi lời tâm sự của một khách quen trong quán chúng tôi. Tôi mong rằng cô ấy sẽ bình yên ở nơi xa , hy vọng những người yêu nhau thật sự sẽ đến được với nhau…

Chàng trai trẻ bật dậy khỏi ghế ngồi và lao ra cửa trước ánh mắt ngạc nhiên của những người khách trong quán…chàng trai im lặng nhìn ổ khóa to đùng và căn nhà tối im ỉm. Khẽ thở dài , anh đặt đóa hồng nhung đỏ thắm nơi bệ cửa…
“Có một điều em không biết. Anh đến với em ban đầu chỉ là để làm vơi bớt nỗi đau trong em , thay Kiên. Anh không dám thú nhận với em , anh để mình bị cuốn đi trong trái tim em , thánh thiện và chân thành…Em …em thương yêu…Đợi anh nơi xa em nhé.”


***


Sân bay Changi ngày đông lạnh… Một đôi nam nữ đứng lặng nhìn nhau…



~~~phalaibuon~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét