Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Những khoảng lặng !





Em bước đi trên những con đường tối tăm và lạ lẫm. Đôi chân liêu xiêu những bước đi vô hồn và không chủ đích . Vai em run lên , em vòng tay tự ôm lấy mình …Em lạnh … Tiết trời tháng Chín không buộc người ta phải mặc áo khoác nhưng sương đêm đang gặm nhấm từng thớ thịt trên người em. Chiếc áo cánh dơi mỏng manh chẳng làm được việc gì khác ngoài che giấu đi thân thể. Tôi thương em đến cháy lòng nhưng lại không thể bước lên để ôm lấy em hay đơn giản chỉ là khoác lên vai em chiếc áo sơ mi của tôi… Em cứ đi như thế , vẫn cứ là những con đường tối , không một bóng người , chỉ có những ánh đèn hắt qua khung cửa hoặc trên mái hiên của những căn nhà ven đường…
…Em nhỏ bé và mỏng manh quá…Tôi biết lí do vì sao khiến em để tâm hồn rơi vào khoảng không như thế…Bầu trời đen kịt …Em chẳng khi nào quay lưng lại nhìn về phía sau. Tôi ước rằng , em nhìn ra sau lưng , dù chỉ một lần.
          “Anh đi uống rượu với em nhé.”
Đọc dòng tin nhắn em gửi , tôi đã đấu tranh tư tưởng với chính mình , đi hay không đi…Và tôi đã từ chối em…Em rời quán rượu ven đường và cứ đi . Còn tôi , tôi bước theo em để chắc chắn rằng không có bất cứ điều gì làm tổn thương thể xác em. Riêng tâm hồn , tôi hiểu em đã để rơi nó khi thấy anh ta đèo một cô gái, họ ôm nhau thật tình tứ bước vào nhà nghỉ… Khóe mắt tôi cay xè . Đối với em , có lẽ tôi mãi mãi chỉ là một người mà em có thể tin tưởng , gọi đi uống rượu những lúc em chán nản hay gặp chuyện gì buồn mà không cần phải suy nghĩ xem , liệu tôi có làm hại em không…


Em không quá xinh đẹp nhưng cũng đủ khiến cho rất nhiều người đàn ông ngoái lại nhìn em trên đường. Tôi hãnh diện khi đi cạnh em nhưng cũng thật chạnh lòng. Giá như em là người yêu của tôi…
Tôi thích cái cách em cười , thật nhẹ nhàng và êm dịu… Tôi quen em trong một chuyến xe ngày đông lạnh…
-Anh cho em hỏi chuyến xe này về đâu ạ ?
Tôi nhìn cô gái bên cạnh , không giấu khỏi sự tò mò , ngạc nhiên.  Quái lạ , sao lại có người như thế , không biết xe đi đâu mà vẫn lên xe như thể thân quen lắm. Tôi trả lời , kèm theo sự thắc mắc cần giải đáp .
-  Xe này chạy đến bến Lào Cai em ạ . Em muốn đi đâu ? Sao lại tùy ý lên xe thế?
Dường như câu hỏi của tôi vô tình chạm vào nỗi niềm cô gái muốn che giấu. Tôi thấy mắt cô ngân ngấn nước. Không như tôi đoán , cô gái nở một nụ cười tươi , đáp lời tôi .
-Dạ , em cũng không để ý . Em chỉ muốn đến một nơi nào đó xa xa thành phố một chút . Em muốn cho mình một nơi yên tĩnh để có thể suy nghĩ về mọi chuyện.
Cứ thế câu chuyện của chúng tôi kéo dài cho đến giờ xe nghỉ giữa chặng để hành khách ăn uống và giải quyết nhu cầu cá nhân. Tôi mời em ăn cơm cùng nhưng em từ chối một cách khéo léo. Có vẻ như không quen đi những chuyến xe đường dài nên trông em rất mệt mỏi. Tôi xuống xe mua cho em mấy cái cánh mì , ít xoài chua và chai nước lạnh. Em nhận đồ ăn từ tay tôi , mắt ánh lên sự cảm ơn…
-  Điện thoại của em có tin nhắn thì phải ?
- Dạ , vâng , cứ kệ thôi anh ạ. Em không muốn đọc.
- Giận người yêu hay sao vậy cô bé ? Con gái là hay giận dỗi lắm. Lúc trước người yêu anh cũng thế . Cuối cùng thì vì anh không biết cách xoa dịu cô ấy nên đành để cô ấy đi.
- Nếu em cũng có thể đi dễ dàng như vậy thì tốt biết mấy…
Em bỏ lửng câu nói, tôi cũng không gạn hỏi. Tôi ngỏ ý mời em về nhà tôi chơi , vì em cũng chưa biết đi đâu và hai ngày nữa tôi cũng về lại chốn thủ đô hoa lệ , xô bồ ấy. Chẳng ngờ em đồng ý luôn , không chút nghi ngờ tôi có ý xấu gì. Em cùng tôi về trong sự đón tiếp nồng hậu của gia đình tôi. Có lẽ mọi người nghĩ rằng em là người yêu của tôi bởi tôi chưa hề dẫn cô gái nào về ra mắt cả. Em tinh nghịch , nháy mắt đùa “Hay cứ giả vờ em là người yêu anh nhé. Có vẻ mẹ anh mong con dâu lắm rồi ấy.” . Trong hai ngày , tôi đưa em đi thăm hết những con phố nơi tôi sống . Tôi đưa em tới Sapa để em thỏa lòng ngắm không khí giá lạnh vùng cao. Nhìn má em ửng đỏ vì lạnh , bỗng dưng lòng tôi trào lên một nỗi niềm khó tả…
Ngày tôi và em lên xe trở lại Hà Nội , mẹ nắm tay tôi dặn dò đủ thứ nào là phải chăm sóc em , nào là hai đứa năng về nhà chơi. Em cười hiền , chào từng người trong gia đình tôi , hứa khi rảnh sẽ về chơi…Liệu có phải chỉ là lời hứa theo phép lịch sự….
Chúng tôi về lại Hà Nội trong tâm trạng hết sức thoải mái. Xe vừa vào bến Mỹ Đình , mặt em biến sắc khi thấy một chàng trai chạy đến.
-Em đi đâu mà giờ mới về , anh gọi điện em không nghe , nhắn tin em không trả lời. Anh lo cho em lắm.
-Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh không thế?
-Ơ , em là người yêu của anh cơ mà. Mà anh ta là ai ?
-Anh vẫn còn nhận là người yêu tôi à ? Anh không thấy xấu hổ sao? Anh đi nhà nghỉ với cô ta thì có nghĩ đến tôi không hả? Anh ấy là ai , anh không cần biết.
Em chào tôi và lên một chiếc taxi ngay cạnh đó . Tôi cảm thấy trong mình như có một cái gì đó vỡ vụn ra , hụt hẫng …
Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại , yahoo, email . Một tuần một lần chúng tôi hẹn nhau đi café , xem phim , ăn uống , dạo phố giống như thể chúng tôi là một đôi yêu nhau vậy. Thi thoảng tôi lại nhận được tin nhắn của em nói em đang ở một quán rượu nào đó và tôi lại đến bên em , nhìn em uống tới khi say mèm , nghe em kể những nỗi buồn bực không đầu , không cuối. Qua những lời kể của em thì trong mối tình hai năm qua em đã chịu quá nhiều thiệt thòi , ấm ức nhưng lại không thể chia tay anh ta được. Sai lầm của người con gái là quá tin vào người con trai. Em đã tin anh ta nhiều thật nhiều , để rồi năm lần bẩy lượt chứng kiến anh ta và cô gái khác vào nhà nghỉ , em vẫn chọn cách tha thứ… Mẹ của anh ta là bạn thân của mẹ em , quan hệ của hai gia đình dường như đã ấn định chắc chắn rằng hai người sẽ kết hôn khi ra trường…Bác ấy mắc bệnh cao huyết áp , bác đối xử với em rất tốt . Bác từng cầu xin em đừng bỏ anh ta .Em không nhẫn tâm nhìn bác khổ sở. …Em đã hứa sẽ tiếp tục yêu và sẽ làm dâu của bác…
Có thể ai đó không hiểu chuyện sẽ nói em ngu ngốc , không có chính kiến nhưng tôi biết bản tính lương thiện và ngại thay đổi đã khiến em trở nên mù quáng đến mức khó chấp nhận như vậy.


Hôm nay , em lại một lần nữa đau khổ. Tại sao người con gái hiền lành , mỏng manh vậy lại phải chịu những tổn thương về mặt tinh thần như thế…
Tôi lao đến , đẩy em ngã về phía trước , trước khi chiếc xe máy của hai gã choai choai đầu xanh , đầu đỏ kịp đâm vào người em. Tôi chưa kịp lên tiếng , chúng đã dừng lại , hét toáng lên.
-Không có mắt à , đi đứng kiểu gì thế. Có ngày tao đâm cho chết cả nhà.
Chúng rồ ga phóng đi . Em ôm mặt khóc rưng rức. Em nói qua từng tiếng nấc.
-Em ngốc lắm phải không anh ?... Sao em còn sống trên đời này làm gì , anh để cho chúng nó đâm em chết đi… Em gây ra lỗi lầm gì chứ , sao hắn ta …đối xử với em như thế? Em hận …hắn ta , em hận bản thân mình… Em là một kẻ hèn nhát , ngu muội. Em phải làm sao đây anh ơi…
-Thôi nào , để anh xem em có bị thương không. Anh xô em mạnh quá mà.
Em co rúm người khi tay tôi vô tình chạm vào những vết trầy xước trên da thịt . Em mím chặt môi , không dám kêu.
-Đằng trước chắc có hiệu thuốc 24 giờ , đến đó anh mua đồ xát trùng vết thương cho em.
Em đứng dậy , rồi ngội thụp xuống đau đớn. Tôi ngồi xuống cạnh em .
-Anh không thể để em ở đây một mình được. Anh không yên tâm. Để anh cõng em nhé.
Mãi lâu sau , khi tôi nói muốn bỏng lưỡi , em mới chịu cho tôi cõng đi. Tôi thì thầm với em mớ triết lý cuộc sống mà tôi đọc được ở đâu đó không nhớ rõ nữa. Còn em chỉ im lặng. Vòng tay đang choàng qua cổ tôi xiết chặt hơn một chút…
-Em biết không , em xứng đáng được hạnh phúc. Chỉ là do em quyết định sẽ chọn con đường nào thôi. Anh ta có xứng đáng để em hi sinh nhiều như vậy không? Đừng ngốc nghếch nữa , bé ngốc ạ.  Còn có rất rất nhiều người mong em hạnh phúc , hiểu không , trong đó …trong đó cũng …cũng có anh nữa mà.
Tôi nghe tiếng thở đều đều trên đôi vai mình , nửa tiếc nuối , nửa như thầm mừng .
…Cũng may , chỉ là những vết xước không đáng lo ngại . Tôi đặt em xuống nơi cửa nhà . Chờ cho đến khi phòng em sáng đèn mới quay bước ra về.
Điện thoại tôi rung lên giai điệu thân quen.
“Em đã nghe hết những gì anh nói lúc nãy , nhưng em đã giả vờ như ngủ quên mất. Em không biết mình sẽ mất bao nhiêu lâu để có thể bắt đầu lại từ đầu . Anh có thể chờ em không ?”
Đọc những dòng chữ trên màn hình điện thoại , tôi muốn hét ầm lên sung sướng.
“Anh sẽ vẫn chờ , dù thời gian là bao lâu vì mẹ bảo chỉ mình em được làm con dâu mẹ thôi.”
Hương hoa sữa ngập tràn trên những con phố. Chưa khi nào tôi yêu Hà Nội đến vậy…Hà Nội có người con gái tôi yêu…


~~~ Phalaibuon ~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét