Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Làng - Puskin

Làng
Ta chào ngươi,hỡi mảnh đất cô đơn
Nơi nương tựa của bình an,lao động
Nơi cảm hứng chảy dạt dào lai láng
Nơi đời trôi giữa hạnh phúc lãng khuây.
Ta của ngươi - ta đã trở về đây
Từ bỏ chốn thượng lưu bệnh hoạn
Những cuộc vui chơi xa hoa chè chén
Trở về đây với tiếng lá hàng sồi
Với ruộng đồng bằng lặng thảnh thơi
Người bạn gái hiền giúp cho ta mộng tưởng
Ta của ngươi - yêu biết mấy thửa vườn xanh thắm
Với muôn hoa và bóng mát dịu dàng
Đồng cỏ xanh những đụn rạ ngát hương
Lạch suối trong giữa bụi bờ róc rách
Trước mắt ta kìa bao bức tranh linh hoạt
Đây bao la hai hồ nước trong xanh
Nơi đôi khi thuyền cá thoáng cánh buồm !
Sau hồ nước là đồi và ruộng đồng ngang dọc
Xa xa nữa những mái lều lác đác
Bò thẩn thơ bên bãi vực phì nhiêu
Những sân phơi mù bụi,cối xay gió cánh diều !
Chốn chốn làm ăn đủ đầy sung túc
Ta về đây thoát khỏi thế đời câu thúc
Học tìm tòi hạnh phúc trong chân tình
Với tâm hồn tự do ta theo phép nước luật hình
Đem ân tình đáp lại lời e dè cầu khẩn
Không còn bận tai nghe bọn ngu lảm nhảm
Chẳng tỵ hiềm với chức phận đứa gian thần
Hay thằng ngu kia trong uy vũ xênh xang.

Hỡi các đấng thần linh,tôi xin hỏi !
Giữa nơi đây u tịch tôn nghiêm
Tiếng huyền diệu nghe thấy rõ thêm
Tiếng nói ấy xua tan chây lười ác mộng
Khơi ngọn lửa hăng say lao động
Nguồn cảm linh sáng tạo của các người
Trong lòng ta đọng lại chín muồi.

Nhưng nơi đây có một điều khủng khiếp
Làm lòng ta se lại xót xa
Giữa ruộng đồng đồi núi nở hoa
Người bạn của nhân quần buồn rầu nhận thấy
Cảnh dân tình u tối lầm than
Cả một bầy thống trị dã man
Không nhân nghĩa,không tình,không lý
Mặc nước mắt rơi,mặc lời rên rỉ
Chúng sinh ra để hủy hoại sinh linh
Dùng đòn roi áp bức chiếm cho mình
Cả lao động,thời gian,của cải
Theo luống cày còng lưng tê tái
Dưới làn roi khổ nhục ê chề
Đám nông nô xơ xác chân kéo lê
Trên luống đất bọn chủ nô tàn ác
Ách nặng nề kéo lê cho tới chết
Không dám nuôi chút hoài bão ước mơ
Những cô gái nơi đây trinh tiết ngây thơ
Bọn quỷ đem mua vui trong chốc lát
Chốn tựa nương của cha già khi tuổi hạc
Những người con trai,bạn hữu của ruộng đồng
Phải bỏ cửa nhà lũ lượt đến cho đông
Đám đầy tớ tôi đòi phờ phạc
Chao ôi,giá tiếng thơ tôi rung động trước lòng người ?
Sao tim tôi vẫn cháy một nhiệt tình vô bổ
Sao trời không cho tôi tài hùng biện để làm nên dông tố ?

Các bạn ơi,tôi có thể thấy được chăng !
Ngày nhân dân cởi tròng thoát ách
Cảnh nô lệ theo lệnh vua xóa sạch
Và bình minh rực rỡ của tự do
Có chiếu rọi trên trời tổ quốc ?

1819

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét