Khi bóng tối bao quanh
Ta trở lại với chính ta
Ngốc nghếch vậy
U buồn vậy
Đớn đau vậy
...
Xa
Những bóng người thưa từng góc phố
Xa
Dáng mẹ gầy đứng ngóng con chăng
Xa
Gánh hàng rong nặng trĩu đôi vai trần
Xa
Những tiếng giật mình , tiếng kêu ú ớ
Xa
...
Xa lắm không hỡi người con của đất
...
Ngay kìa thôi, trước mắt ta
Biết bao điều ngang trái
Những người mẹ già , những đứa em thơ
Bươm trải
Nỗi lo cơm áo
...
Nhìn lại
Ta
...
Đêm cho nỗi buồn nín lặng...
Có lẽ , bất kì ai cũng trải qua những thời khắc như thế. Khi mọi vật trở nên tĩnh lặng , nhìn lại bản thân mình đơn độc , trơ trọi. Tất cả những gì ta cố gắng kiếm tìm , cố gắng giành lấy dường như là những giọt nước trong lòng bàn tay.
Từng chút một , từng chút một , rớt rơi , rơi rớt...
Những gì còn lại chỉ là riêng ta với bóng đêm , với cuộc đời.
Ai đó nói với tôi rằng " hạnh phúc là bằng lòng với những gì mình có ". Có lẽ điều đó đúng , nhưng sự cố chấp trong mỗi con người không cho chúng ta bằng lòng với thực tại. Tôi cũng vậy mà thôi. Tôi thích câu nói " hạnh phúc là đấu tranh ".
Với tôi , đó là cuộc đấu tranh miệt mài , không ngừng nghỉ .
Để rồi , giật mình , nhìn lại , tôi đã bỏ quên rất nhiều , những khoảnh khắc quan trọng của cuộc sống, những rung động không lời...
Sai hay đúng những con người luôn chấp nhận những gì mà số phận an bài , không chút kháng cự, không chút cố gắng ?
Đúng hay sai những con người luôn kiếm tìm sự hoàn mĩ trong mọi điều , thậm chí vì bản thân mà bán rẻ bạn bè , bán rẻ lương tâm của mình ?
Hạnh phúc !
Hạnh phúc ở đâu?
Nơi mỗi con người có thể sống thực với chính mình ?
Nơi mỗi con người được thỏa mãn mọi nhu cầu đòi hỏi ?
Hạnh phúc ...
" Hạnh phúc nằm kề bên
Đau khổ và tuyệt vọng ..."
Đêm cho nỗi buồn nín lặng ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét