Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Những con số ...

Những con số…



Dường như mỗi người đều có những nỗi niềm riêng , chất chứa tận đáy tim. Tình yêu là một con dao hai lưỡi, có thể cứu rỗi linh hồn con người nhưng cũng có thể giết chết họ. Đôi khi người ta trách nhau rằng đã quá mù quáng thế nhưng chính bản thân họ lại không nhận ra họ cũng đâu có tỉnh táo…

“Từng ngày qua nghĩ đến anh trái tim rối bời
Làm sao em có thể tin tình yêu qua ánh mắt
Giấc mơ xưa có còn không em làm sao biết khi nào tình phai
Người về đâu hình bóng anh khuất trong màn đêm”
Những âm điệu ngân dài, dai giẳng thấm sâu vào trái tim. Tiếng mưa vang trong đêm khiến lòng cô bồn chồn, hốt hoảng, một nỗi lo lắng thường trực khi trời mưa. Cô sợ sấm. Cô vẫn thường bật nhạc thật to , trùm chăn kín đầu để tránh những tiếng mà cô cho là kinh dị , kinh khủng ấy.
Diệu Anh  là một đứa trẻ mồ côi , sống trong vòng tay bao bọc của các tấm lòng nhân ái nơi cô nhi viện. Cô được các mẹ ở đây nhận nuôi trong một đêm mưa , sấm chớp giăng đầy trời. Theo lời các mẹ thì cô được để lại trước cửa cô nhi viện với một tấm giấy nhỏ ghi vài dòng chữ “ Cầu xin ai đó hãy nuôi dưỡng Diệu Anh. Tôi là một bà mẹ tồi tệ , trăm ngàn lần đáng chịu tội.”. Đó là chuyện của 21 năm về trước.

Diệu Anh giờ đã là sinh viên năm thứ hai của một trường Đại học danh giá. Cô làm tất cả mọi việc để có thể đi học từ chạy bàn , gia sư , trông quán sách , giao hàng. Trời không phụ lòng người hai năm liền cô đều giành được học bổng , cộng với số tiền làm thêm nên cuộc sống sinh viên phải nói là còn dư dả hơn rất nhiều người.

Khi người ta cảm thấy thiếu thốn tình cảm , họ sẽ tìm đến với một thứ tình giả tưởng…

Lần đầu tiên Diệu Anh biết rung động trước một chàng trai. Người ấy là Tiến Thành , là anh bạn cùng làm chung ở quán café. Phải công nhận Tiến Thành có nụ cười tỏa nắng , có sức quyến rũ người đối diện. Có lẽ vì thiếu kinh nghiệm sống nên Diệu Anh đã để trái tim đi lạc. Nếu không tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Tiến Thành và Văn Anh –một nhân viên ở quán thì có lẽ Diệu Anh sẽ mất nhiều hơn là một năm cho sự yêu thầm của mình. Đây như là một vết thương đầu đời khắc vào trái tim non trẻ.
- “Hôm qua thấy ông đi với một cô chân dài như người mẫu , kiếm được ở đâu đấy , “ share không” ?”
- “Èo , tưởng thế nào , được cái dáng chứ chán lắm , nhạt , biết thế đêm qua về nhà ngủ cho sướng”.
- “Nhìn ngon ăn thế còn gì”
- “Xời , chả bằng mấy con 500k”
Diệu Anh đã rất choáng váng khi nghe cuộc đối thoại này và có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được gương mặt của Tiến Thành lúc ấy. Vẫn là nụ cười ấy nhưng sao cô lại cảm thấy kinh tởm đến vậy. Mỗi lần nghĩ lại , cảm giác đó lại trào lên khiến cô phải nhăn mặt. Nếu như chuyện này xảy ra bây giờ chứ không phải ba năm về trước thì chắc cách nhìn nhận của cô đã khác. Cô đặt tên cho Tiến Thành trong bộ nhớ cũng như trọng nhật kí là 001.

Người mang biệt danh 002 là Khương Duy. Anh là sinh viên cùng trường, cùng khoa với Diệu Anh nhưng trên một khóa. Khách quan mà nói , Khương Duy không đẹp trai nhưng nhiều tài lẻ và có gương mặt lạnh lạnh. Diệu Anh quen Khương Duy trong một buổi văn nghệ của trường. Ngay từ giây phút đầu tiên anh chơi đàn và hát bài Tuổi hồng thơ ngây , Diệu Anh đã nghĩ nhất định cô sẽ chiếm được anh. Cô thực hiện điều ấy thật. Cô cố tình tạo ra nhiều tình huống vờ như vô tình ở những nơi anh hay đến, tìm mọi cách để có được số điện thoại , yahoo của anh… Hình như bản tính muốn chinh phục đã trỗi dậy và cô không thể làm gì khác được ngoài việc phục tùng nó. Như tất cả những câu truyện cô được đọc, Khương Duy đã trở thành người yêu của cô. Nếu như , lại là nếu như không có chuyện đó xảy ra , có lẽ tình cảm của họ sẽ bền lâu hơn là hai tháng ngắn ngủi.
Hôm ấy , sinh nhật của Duy. Anh sắp xếp để phòng trọ chỉ có hai người với bữa tiệc nhỏ , ấm áp. Ừ thì có rượu , có nến , có hoa , có đồ ăn ngon và có cả người đẹp . Diệu Anh không hẳn đẹp như Miss teen nhưng cô rất đáng yêu với làn da trắng, cặp mắt đen láy hút hồn , gương mặt trái xoan, nói chung là xinh. Trong không gian như thế , mọi thứ đều tuyệt vời như thế , có người đàn ông nào không yếu lòng ? Vì vậy , không thể trách Khương Duy khi anh dùng sức mạnh ép Diệu Anh vượt giới hạn.
-“Em vẫn còn trinh?”
Cô chia tay Khương Duy ngay buổi tối hôm ấy. Sự tự ái và niềm kiêu hãnh của một người đã trở thành đàn bà không cho phép Diệu Anh mềm lòng. Cô nhất quyết chia tay mặc cho 002 níu kéo , mặc cho bạn bè thắc mắc và mặc cho cái màng trinh đã rách…
Qua hai lần , với hai cú chạm khẽ vào cửa ngõ tình yêu , Diệu Anh đã mất đi nhiều thứ , nhưng đổi lại cô cũng có được nhiều thứ. Đó là sự trưởng thành , chín chắn , là kinh nghiệm kiểm soát bản thân, là cách hòa trộn giữa lý trí và trái tim…

- “Này , cô bé!”
- “Xin lỗi , anh gọi tôi ?”
- “Đúng vậy , cô có thể giúp tôi một chút không ? Tôi muốn tới địa chỉ này.”
- “Hừm , tôi biết chỗ này , nhưng đường ở đây rắc rối lắm , tôi không chắc anh sẽ hiểu cách diễn đạt của tôi.”
- “Cô có thể đưa tôi tới đó được không? Tôi sẽ trả cô tiền công xứng đáng.”
-“Hả? Xin lỗi , nếu như vì anh không biết đường , tôi có thể bớt thời gian đưa anh đi, nhưng nếu anh đã nhắc đến từ “tiền” thì anh gọi taxi hay xe ôm nhé.Mà nữa , tôi rất ghét bị gọi là cô bé. Chào anh”. Nói rồi , Diệu Anh quay người bỏ đi, mặc kệ những tiếng gọi lơ lớ của người thanh niên trẻ đằng sau lưng. Diệu Anh vốn rất rất dị ứng với những người lúc nào cũng chỉ chực mang tiền ra giải quyết mọi việc .
Lần này lại là tình huống giống các câu truyện tràn lan , Diệu Anh vô tình để rơi chiếc ví khỏi túi xách và cũng vô tình chiếc ví ấy lại lọt vào tay của chàng trai trẻ kia. Gọi cậu ta là chàng trai trẻ cũng không đúng , Hồng Quân cũng đã 26 tuổi , nhưng gương mặt khá baby , có lẽ vì anh ta đi du học nước ngoài nên nhìn mới trẻ vậy. Tuổi và lí lịch của anh ta mãi sau này khi quen thân rồi Diệu Anh mới biết vì anh ra kể , chứ cô cũng không hỏi.
- “ Alo , cô bé Diệu Anh phải không ? Tôi là Trần Hồng Quân , tôi có nhặt được ví của cô bé, mình hẹn nhau ở đâu đi , tôi sẽ gửi trả lại.”
- “ Vậy ạ , cảm ơn anh . Anh cho xin địa chỉ nhà. Tôi sẽ đến tận nơi ạ. Ơ… mà giọng anh nghe quen quen???”
- “Vậy hẹn cô bé 7 giờ 30 tối nay ở café Lãng Bạc cạnh Hồ Tây nhé. Cô bé biết chỗ ấy không?”
- “Vâng, tôi biết rồi. Hẹn gặp anh.”
Có lẽ nếu như không vì tất cả giấy tờ tùy thân đều nằm trong chiếc ví ấy và bản tính ngại các thủ tục nhiêu khê của cán bộ làm thủ tục thì Diệu Anh đã không nhận lời hẹn của một người xa lạ. Cô không tin lắm vào lòng tốt còn xót lại ở một số ít người…
- “ Là anh sao?”– Diệu Anh kêu lên khi người thanh niên vẫy tay , gọi cô lại bàn anh ta đã ngồi sẵn.
- “Cô bé ngạc nhiên à?”
- “Không, và tôi nhắc lại , tôi không thích ai gọi tôi là cô bé. Tôi đã 20 rồi cơ mà.” – Cô hậm hực.
- “Sao mà bé khó tính thế? Thôi nào, bé uống gì để anh gọi?” – Anh dịu giọng, ngoắc tay gọi bồi bàn.
- “Chị cho tôi ca cao lạnh nhé.” – Cô không trả lời câu hỏi của anh mà quay ra nói với chị phục vụ. “ Anh Hồng Quân , anh có thể cho tôi xin lại ví của mình được chưa nhỉ . Thực sự tôi không có nhiều thời gian rảnh”.
- “Không thể dành cho anh một chút được sao bé , mà bé bỏ ngay mấy từ “tôi” khô khốc ấy đi. Anh hơn bé 6 tuổi liền đấy.”
- “Cũng còn tùy, không phải cứ lớn tuổi thì tôi sẽ nghe lời.”
- “Trời ạ , nói chuyện trả treo với ân nhân của mình thế đấy.” Quân tỏ vẻ ngán ngẩm.
- “Nếu anh nói giọng như vậy thì anh cứ giữ lấy ví của tôi đi. Chào anh.” Diệu Anh kéo ghế , đứng dậy.
Quân bối rối trước hành động cũng như thái độ của cô. Nhìn vẻ mặt ngố ngố , gãi đầu của anh , Diệu Anh phì cười.
- “ Nhìn anh ngố quá đi mất. Vậy hôm khác tôi mời anh đi ăn coi như cảm ơn nhé” , cô đề nghị.
- “Bé nói là phải giữ lời nhé, bé làm mọi người tưởng hai đứa giận nhau , cứ nhìn anh mãi, giá có cái lỗ nào thì anh cũng chui xuống mất.”

- “Bé à, hôm nay về nhà với anh nhé. Mẹ muốn gặp bé.”
- “Sao lại là hôm nay, em đã chuẩn bị gì đâu.”
- “Mẹ có ăn thịt bé đâu mà bé sợ thế. Hôm nay nhà có giỗ, mẹ muốn bé giúp làm cơm, và cũng muốn xem người mà kéo con trai mẹ ra khỏi mẹ.”
- “ Nhưng nếu mẹ anh không thích em thì sao?”
- “Hì , bé của anh dễ thương thế này , không thích sao được”

- “Chuyện gì mẹ có thể không nói , còn chuyện này thì nhất định mẹ không đồng ý.”
- “Tại sao thế mẹ? Diệu Anh có điểm nào không tốt ạ?”
- “Sao con có thể yêu một đứa không cha , không mẹ như thế? Đầu con có vấn đề chắc? Mẹ nuôi con lớn như thế này để con trả ơn mẹ như vậy à?”
- “Đây đâu phải do lỗi của cô ấy, mẹ đừng như thế có được không mẹ? Mẹ không thấy…”
- “Mẹ đã nói không là không. Con chọn đi hoặc là mẹ hoặc là nó. Mẹ không bao giờ chấp nhận một đứa không cha mẹ , không nhà cửa về làm dâu nhà này.” Mẹ Quân gay gắt , cắt ngang câu nói của Quân.
Hai mẹ con họ đã không biết , đằng sau cánh cửa có một người đứng chôn chân , chết lặng. Tai cô ù đi không thể nghe được tiếp những câu trò chuyện của hai người họ. Hơn bao giờ hết , Diệu Anh cảm thấy tủi thân và bị xúc phạm ghê gớm như vậy. Cô không thể ngờ , vì mình là đứa mồ côi mà người ta gán cho mình cái danh kẻ đào mỏ , kẻ ăn bám. Cô cố tạo cho mình vẻ mặt bình thản khi chào bố mẹ Quân để ra về , như chưa từng nghe được chuyện gì. Nào ai biết , đằng sau nụ cười ấy , sau nét mặt ấy là cả một tâm hồn đang dậy sóng chỉ muốn bứt ra, muốn giải tỏa nỗi niềm.

- “ Mai ạ , tớ cảm thấy căm ghét bản thân mình kinh khủng. Sao tớ lại được sinh ra trên cõi đời này? Sao khi người ta giàu có thì luôn nghĩ rằng sẽ bị lợi dụng? Tớ thật sự không hiểu , chẳng lẽ bản thân tớ không quan trọng bằng cái xuất thân ư?”
- “Cậu yêu anh ấy thật?”
- “Ừ , không như những lần trước. Với Quân , tớ cảm nhận được tình yêu, cảm nhận được cuộc sống. Tớ đã cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được sống và được gặp anh ấy , thế nhưng…”
- “Đừng tuyệt vọng , chuyện gì cũng có cách giải quyết. Nếu anh ấy yêu cậu thật thì nhất định sẽ vượt qua được khó khăn này. Vững tin lên nào. Cậu phải tự tin vào bản thân mình chứ.”
- “Cậu biết không … hôm qua tớ gặp anh ấy đèo một cô gái , họ đã rất vui vẻ. Tớ nhận ra điều ấy qua ánh mắt của anh ấy…”
- “Những điều mình nhìn thấy chưa chắc là sự thật, nếu không tin vào bản thân thì cậu gặp và nói chuyện với anh ấy xem.”
- “Ừ , tớ cũng định như vậy.”
Một con người dù mạnh mẽ đến mấy cũng có thể bị tình yêu quật ngã. Đôi khi nó khiến người ta trở nên mềm yếu, run sợ trước thực tại. Dường như nó muốn người ta phải công nhận sức mạnh vô biên của nó. Và càng ngày nó càng tham lam, càng bành trướng sức mạnh…
- “Chuyện hai đứa anh định như thế nào? Anh đừng giấu em nữa , em nghe hết cuộc nói chuyện của hai mẹ con anh rồi.”
- “Em…Anh thật sự cũng không biết sẽ làm sao. Bố mẹ bắt anh chọn giữa gia đình và em. Anh rất khó xử. Tạm thời anh cứ nói là chia tay rồi để yên lòng bố mẹ đã, rồi sau mình tính tiếp em nhé.”
- “Tùy anh thôi.”
Khi lòng người thay đổi thì mọi lí do ngụy biện có lẽ trở nên thừa thãi. Và nếu tình yêu không đủ lớn tốt hơn hết hãy dừng nó lại ngay khi mới gặp những cơn gió to , để đến khi nó hóa thành bão thì những thiệt hại mà nó gây ra sẽ kinh khủng biết nhường nào, lúc ấy đã muộn rồi. Ai cũng vậy , phải rời bỏ một thứ mà mình yêu thích cũng đều xót xa như đứt từng khúc ruột. Mọi cách giải quyết đều dẫn đến tổn thương , thế nên chọn cách nào khiến mình ít tổn thương nhất hoặc có thể ích kỉ một chút , đẩy sự tổn thương ấy qua đối phương. Nhưng thường thì phụ nữ luôn là đối tượng của sự thiệt thòi. Trong chuyện này cũng thế , Diệu Anh đã đặt con dao vào tay Hồng Quân và kéo nó về phía mình. Cô bỗng nhiên trở nên khờ dại, mù quáng một cách đáng thương, cứ cố giữ những giọt nước bé nhỏ trên nay mặc dù chính cô cũng biết rồi nước sẽ chảy hết. Cô chấp nhận việc Hồng Quân chỉ đến với cô chớp nhoáng , học cách xoa dịu trái tim khi bắt gặp anh cùng người con gái khác… Cây muốn lặng mà gió nào có ngừng, Diệu Anh cứ tưởng rằng cô làm vậy thì sẽ tốt. Thật ra , tốt hay không tốt cũng chỉ do cô ngụy tạo và bắt bản thân mình tin vào điều cô vừa tạo ra ấy…
- “Mẹ ơi , tại sao con lại được sinh ra ?”
- “Bởi vì con là cục cưng của mẹ.”
Kem Thủy Tạ một chiều cuối thu , lời chuyện trò của một cậu nhóc và bà mẹ lọt đến tai của Diệu Anh. Chợt cơn gió thổi qua làm cô phải kéo cao khóa của chiếc áo khoác mỏng. Cô hoang mang , cô độc, cảm giác bất lực trước tất cả mọi chuyện khiến Diệu Anh bật khóc.
- “Mẹ ơi , chị kia hư nhỉ , khóc nhè kìa”
- “Con ngoan nào , không được chọc chị như thế.”
Thằng bé chạy tới bàn của Diệu Anh ngồi, lay lay cánh tay cô, giọng líu lô:
-“Chị ơi chị , mẹ em bảo khóc nhè là hư lắm. Chị mà khóc thì lát không được ai cho ăn kem đâu. Chị xòe tay ra, em cho chị cái này.”
Bàn tay bé nhỏ của chú nhóc đặt vào bàn tay của Diệu Anh.
-“Đây là siêu nhân cá Gunba thuộc biệt đội siêu nhân Chíp chip. Siêu nhân cá sẽ đánh tan mọi thế lực tội ác. Tiến lên nào siêu nhân cá…”
- “Bé đáng yêu quá chừng luôn. Bé cho chị và siêu nhân cá ôm một cái nhé, như vậy chị sẽ không khóc nữa.”
- “Được ạ, là đàn ông thì phải chiều lòng phụ nữ, bố em dậy thế mà.”
Ngay khi mẹ con chú nhóc đi khỏi Diệu Anh cũng rời khỏi quán. Tay vẫn giữ chú siêu nhân cá. Có thể những người thấy Diệu Anh hôm đó sẽ nghĩ cô có vấn đề vì cô cứ nhìn vào cái kẹo chíp chíp bé xíu ấy rồi cười một mình…

“Nụ hồng lung linh khoe sắc hương biết đâu lúc tàn
Vòng tay anh ôm ấp em mà sao hờ hững
Ánh mắt anh khi nhìn em lạnh lùng hơn ánh trăng ngoài kia
Dù bên em mà trái tim anh lạc về đâu”
-“Anh biết không, em có cảm giác như anh ngày càng xa em. Anh không còn như lúc trước nữa…”
-“Anh có thể làm gì khác được . Em không thấy mẹ anh rất ghét em sao. Mà em biết đấy người quan trọng nhất với anh chỉ có mẹ thôi. Mẹ chỉ có một trên đời và mãi mãi chỉ một.”
-“Thế anh về với mẹ anh đi. Anh đi ra khỏi phòng tôi.”
-“Là do em lựa chọn đấy nhé. Đừng trách anh phụ tình.”
Diệu Anh bật cười chua chát cho cái kết mà mình lựa chọn. Dù sao thì Quân đã không còn thuộc về Diệu Anh từ lâu rồi. Có lẽ từ ngày mà cô thấy anh ôm eo người con gái ấy bước vào café Lãng Bạc. Nơi đây là kỉ niệm của cô và anh , cô luôn nghĩ chỉ có cô đi cùng anh tới nơi này. Quân đã không thực hiện đúng như thỏa thuận ngầm giữa hai người. Ừ thì , thời gian hai người bên nhau không nhiều. Ừ thì , tình yêu không đủ lớn để có thể tồn tại hay đi xa hơn sự bồng bột của tuổi trẻ…
- “Sau cuộc tình này , cậu được gì?”
- “Tớ đã có được tất cả những gì tớ muốn. Đủ nỗi đau để có thể đứng lên làm lại từ đầu. Đủ can đảm để vứt bỏ thứ không thuộc về mình. Đủ sáng suốt để nhìn nhận con người.” Diệu Anh trả lời câu hỏi của Mai.
- “Đừng cứ mãi tạo áp lực cho bản thân mình. Nếu cậu đã nói được thì nhất định phải làm cho được. Cậu vẫn luôn là thần tượng của tớ vì tính quyết đoán, kiên định.” Hơn ai hết , Mai hiểu rằng đằng sau vẻ mặt thản nhiên như không kia là một tâm hồn đang đau nhói từng phút giây. Cô đưa tay ôm lấy Diệu Anh vào lòng.
Khi người ta cảm thấy chới với , mất điểm tựa thì tình bạn chính là liều thuốc an thần. Điều này thật đúng với Diệu Anh…
- “Con à , lâu lắm rồi con chưa về, bọn nhóc nhớ con lắm . Con thu xếp thời gian về , con nhé.”
Cuộc sống và những điều vụn vặt cuốn Diệu Anh đi xa mái ấm tình thương xưa cũ. Lời nhắn của Mẹ Phương như một cơn mưa làm dịu mát những ngày hè oi nồng. Ở nơi đây , Diệu Anh mới cảm nhận được thế nào là tình thương của con người, là nơi duy nhất khiến cô tin vào những điều tốt đẹp còn tồn tại trong cuộc sống. Cô có thể sống thật với chính mình, được là chính mình.

“Vẽ chân dung nhưng làm sao vẽ trái tim
Dẫu bên anh nhưng làm sao em hiểu tình anh
Nhớ thương anh bởi còn yêu khúc tình ca hát không thành câu
Nhìn trăng khuya chợt trái tim nhói đau vì anh”
Diệu Anh bước ra cửa, trời vẫn đang mưa. Cô khẽ đưa tay đón lấy những hạt mưa hắt qua mái hiên. Cô mỉm cười , soạn một tin nhắn gửi tới số máy của một người xa lạ đã từng rất thân quen: “003, anh sẽ sống thật hạnh phúc nhé. Đừng bận tâm điều gì cả. Có lẽ một lúc nào đó, em sẽ nhớ đến anh vì anh đã từng là một phần của cuộc sống. Mọi chuyện rồi cũng qua. Tạm biệt anh.”. Đằng xa, ánh đèn đường chiếu rọi những giọt nước mưa nghiêng nghiêng, Diệu Anh khẽ nghiêng người ôm lấy mẹ Phương , thì thầm:
- “ Con là người hạnh phúc nhất vì con có năm bà mẹ yêu thương con, có cả một đàn em nhỏ và có một người bạn luôn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho con. 001 , 002 hay 003 cũng chỉ là những con số vô nghĩa , mẹ nhỉ?”
-“Con bé ngốc này , nói lảm nhảm gì thế? Mặc thêm áo vào kẻo cảm lạnh đó con.”. Bà Phương vừa nói vừa khẽ cốc một cái vào đầu Diệu Anh khiến cô nhăn mặt làm nũng. Tiếng cười của hai mẹ con dường như át đi tiếng sấm ngoài trời. Âm thanh ấy vang vọng vào tâm hồn con người và để lại đây những nốt nhạc ngân dài, êm dịu…

Cuộc sống có những thứ tình cảm ngọt ngào mà bền vững , chắc chắn hơn tình yêu.

Gửi tặng cho chính mình!

 


~~~Phalaibuon~~~

Muộn màng...

Muộn màng…



Cánh cửa phòng vừa đóng sập , hai con người ôm riết lấy nhau. Họ trao nhau những nụ hôn kéo dài tưởng bất tận. Đôi bàn tay tham lam lần mở từng chiếc cúc áo , thám hiểm những vùng da thịt mát rượi. Người đàn ông bế thốc cô gái , đặt cô ta lên giường một cách thô bạo. Tuyệt nhiên không có một câu trách cứ , cô gái nhìn người đàn ông bằng ánh mắt rực lửa, kéo anh ta ngã lên người mình. Những nụ hôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái rồi cứ thế xuống dần …xuống dần. Từng thớ thịt trên người cô gái trẻ như đông cứng lại rồi vỡ òa ra. Hai người họ dường như biến thành những con thú say mồi . Họ lao vào nhau , chiếm lĩnh nhau , dùng hết khả năng của bản thân để làm đối phương thỏa mãn. Có lẽ khát khao tình dục là điều duy nhất mà họ thấy ở nhau và cũng chính vì nó mà họ đến với nhau. Thật khó mà tin được , họ mới chỉ gặp nhau nửa tiếng trước đó.

- “ Mình đi tăng ba chứ em ?”
- “Ok”. Cô gái hét to vào tai người đàn ông đối diện.
Họ khoác tay nhau ra khỏi quán bar ồn ào , đông đúc. Rượu mạnh khiến họ choáng váng , dựa vào nhau , bước lảo đảo trên đường.



-“Em cho anh biết tên và số điện thoại được không?”. Người đàn ông hỏi cô gái đang mặc lại quần áo ngay trước mặt anh ta.
-“Để làm gì?”. Cô gái hỏi lại.
-“ Em rất nóng bỏng và quyến rũ. Anh muốn gặp em nhiều hơn.”
-“Xin lỗi, chúng ta sẽ dừng lại ở đây. Sau khi bước ra khỏi căn phòng này , chúng ta là hai kẻ xa lạ, không quen biết. Đây là tiền phòng , lát anh thanh toán.”
-“ Em có coi anh là đàn ông không, chẳng lẽ anh lại để em trả tiền phòng.”
-“Em thích sự sòng phẳng. Đêm qua chúng ta đều thỏa mãn vì thế tất cả mọi thứ đều chia cho cả hai.”
-“Em thích tình một đêm à? Em đã làm tình với bao nhiêu người đàn ông?”
-“Quan hệ của chúng ta không đến mức sâu sắc để em phải trả lời những câu hỏi mang tính riêng tư này. Nhưng thật ra thì đây là lần đầu tiên em thử tình một đêm và quan hệ với một người đàn ông không phải người yêu mình.”
-“ Tại sao em phải làm vậy?”
-“Hừm, đơn giản là chỉ muốn thử xem sức hấp dẫn của nó đến đâu .” Cô gái nhíu mày trả lời.
-“Em thấy sao?”
-“Có vẻ thú vị nhưng…”
-“Nhưng sao?”
-“Thôi không nói nữa, em đi trước, bye anh.”
Không đợi cho người đàn ông nói câu tạm biệt , cô gái đóng cánh cửa lại và sải bước thật nhanh ra khỏi nhà nghỉ. Hà Nội một buổi sáng cuối thu , không đủ lạnh để khiến người ta xuýt xoa nhưng cũng đủ để một ai đó chạnh lòng vì cô đơn. Cô gái lặng người ngước nhìn những lên những tán cây. Cô nhắm mắt , tưởng tượng ra mùi thơm ngào ngạt của hoa sữa từ những bông héo úa còn xót lại. Tiếng rao của những người bán hàng rong , của những em nhỏ bán báo vang vọng khắp các con phố Hà Nội. Bước chân cô dẫm lên những chiếc lá khô nghe xào xạc. Những âm thanh quen thuộc của cuộc sống cắt ngang mạch suy nghĩ của cô gái. Cô cúi xuống nhặt một chiếc lá lộc vừng và bước đi.





-“Đêm qua em đi đâu , sao không về nhà?”
-“Đấy không phải việc của anh.”
-“Em bỏ cái giọng ấy ngay đi.”
-“Anh lấy quyền gì cấm tôi? Không chịu được nữa thì chia tay đi.”
-“ Mức chịu đựng của anh cũng có hạn thôi đấy. Em nên biết điểm dừng.”
-“Tôi muốn ngủ. Anh đi về đi.”



Chàng trai bước trên con đường quen thuộc , từng viên gạch đã hằn in dấu chân của anh. Người con gái ấy là người anh đã yêu thương suốt bốn năm dài. Người ta yêu nhau là do họ quyết định , còn có giữ được nhau hay không thì lại do duyên số, do cái gọi là định mệnh. Từng bước , từng bước một cô ấy bước chân ra khỏi cuộc đời của anh. Không có một lí do nào được đưa ra để biện hộ cho những hành động bất thường của cô ấy gần đây cả. Dù rất đau lòng nhưng anh vẫn không thể nặng lời hay dùng vũ lực với cô ấy bởi cô ấy quá mỏng manh…


-“ Đêm qua em ở với một người đàn ông và đã làm tình với ông ta.”. Lời cô gái nói nhẹ như cơn gió thoảng nhưng lại cứa từng nhát mạnh , sâu vào trái tim chàng trai ngồi bên cạnh. Buông lỏng vòng ôm , chàng trai cắn chặt môi đến bật máu.
-“Em bị điên rồi sao? Đừng có nói năng như một kẻ điên thế.”
-“Sự thật đấy. Em không còn thuộc về một mình anh nữa. Mất hết cả rồi. Những gì mà chúng ta gắng xây dựng mất cả rồi. Anh có thể đi , em muốn ở một mình.”
Chàng trai câm lặng quay lưng bước đi. Vẻ mặt bình thản nhưng hằn sâu trong đó là cả một biển cả đang dậy sóng. Cô gái không nhìn theo người yêu của mình. Người đó đã không còn là người yêu của cô nữa. Gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm , cô đứng lên và bước ngược hướng với chàng trai. Khuất con hẻm nhỏ , cô khụy xuống. Đầu gối va phải hòn đá. Máu cứ từ đó tuôn ra , thấm ướt mặt đường. Cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch vì mất máu quá nhiều.
-“ Cô ấy đã qua tình trạng nguy hiểm nhưng có thể sẽ bị liệt suốt đời. Xin lỗi , chúng tôi đã làm hết sức mình.” Ông bác sĩ già nói chuyện với mẹ cô gái…
-“Mẹ , đừng nói cho anh ấy biết nhé. Con biết mình sẽ trở thành một kẻ tàn tật rồi , mẹ không cần giấu con. Mẹ cũng đừng buồn, con cầu xin mẹ, hãy vì con, đừng buồn mẹ nhé.”
Những tiếng khóc nức nở của người mẹ già bên đứa con gái xanh xao khiến những ai có mặt trong phòng bệnh đều không thể không thương xót.



-“Alo ,cho hỏi đây có phải nhà của cô Nguyễn Linh Phương không ạ? Vâng , xin bà bình tĩnh. Mời bà đến ngay bệnh viện. Cô ấy đã cắt đứt mạch máu tự tử.”






Đặt lên ngôi mộ mới đắp một bó hoa hồng trắng , chàng trai miết nhẹ bức ảnh của cô gái trên tấm bia. Anh vẫn im lặng như cái cách mà anh rời xa cô lúc cô cần anh nhất. Từ nơi khóe mắt của chàng trai có một giọt nước rơi xuống, lóng lánh trong nắng chiều…



~~~phalaibuon~~~

Hạnh phúc ở nơi đâu ?

Quỳnh Thư gặp An trong một chiều cuối thu khi cô cùng với nhóm bạn mang
những chiếc khăn , mũ len tự đan đến để cho những em nhỏ ở trại trẻ mồ
côi . Đó không phải lần đầu tiên cô đến nơi ấy , nhưng chưa bao giờ cô
thấy An. Nghe mẹ Bảo nói mẹ gặp An ở ngoài chợ , khi ấy em đang bò lê
trên con đường nhầy nhụa đầy rác rưởi để xin ăn. Mẹ đã đưa em về đây và
chăm sóc em như những đứa trẻ khác. An là cái tên mà mẹ Bảo đặt cho cô
bé con ấy...
-" Chị Thư dạy em đan khăn với nhé , em cũng muốn giúp chị đan khăn. "
Lời đề nghị của cô bé mười tuổi khiến Thư giật mình . Cô cứ đinh ninh
rằng trẻ con thì ham chơi , chẳng mấy hôm là lại chán ngay. Cô dạy cho
An cách đan một chiếc khăn đơn giản chỉ gồm những mũi lên và mũi xuống.
Vì bận rộn cho kì thi tốt nghiệp và thi đại học , Thư ít ghé trại trẻ
hơn và cô cũng quên bẵng đi việc dạy đan cho An. Trước kì thi đại học
hai ngày , Thư nhận được một gói đồ được chuyển từ Trại trẻ tới , trong
đó là chiếc khăn len dài với những mũi đan sai lệch , méo mó , chỗ to
chỗ bé. Cô miết nhẹ cái khăn và áp nó vào lòng. Cô thấy tim mình ấm áp
lạ thường...
...
-" Chị à , lần này chị sẽ đi đâu tặng khăn ạ ?"
-" Chị
cùng với những người bạn trên viết truyện đang đan khăn để tặng cho
những em nhỏ và những cụ già có hoàn cảnh khó khăn ở bệnh viện Nhi Trung
Ương và viện dưỡng lão."
-" Viết truyện là cái gì hả chị ?"
-"Một trang mạng cho những người có sở thích viết truyện đăng truyện của mình trên đó." Thư khẽ cười , xoa đầu An.
-" Em không biết đâu , khó hiểu quá đi . Khăn của em đan có được đem tặng không ạ ? Nó xấu quá ."
Thư bật cười khi An xìu mặt xuống , buồn buồn : " Em ngốc này , quan
trọng không phải cái khăn xấu hay đẹp mà là tấm lòng của mình kìa."
Hình
ảnh một đứa trẻ mười một tuổi cắm cúi với đôi que đan và cuộn len hằn
sâu vào trong tâm trí của Quỳnh Thư . An chỉ là một đứa trẻ , nhưng em
có một trái tim thiện lương và trong sáng. Mặc dù những chiếc khăn em
đan có hình thức không thật đẹp nhưng ẩn chứa trong đó là cả một tình
yêu thương , một sự sẻ chia. An vẫn tiếp tục học đan những kiểu khăn mới
và năm nào em cũng gửi khăn cho Quỳnh Thư.
...
Những chiếc khăn len với nhiều màu sắc và hoa văn đẹp
mắt, những con búp bê len xinh xắn được bày trên một mảnh bạt nhỏ nơi nề
đường. Người đi đường tò mò xúm vào xem xét. Người thì khen , người thì
chê. Họ cầm lên , đặt xuống. Có người mua , không hề mặc cả , có người
trả giá xuống thấp một nửa so với giá mà cô bé bán hàng đưa ra... Họ hết
bình phẩm về những chiếc khăn thì quay ra thắc mắc , tò mò vì sao cô bé
bán hàng chỉ ngồi yên một chỗ chứ không đứng lên ngay cả khi người ta
trả tiền khăn. Họ nói em hỗn , rồi thì có người biện hộ rằng em còn bé
không hiểu chuyện...Em vẫn chỉ cười chứ không nói gì.
- " Hôm nay bán được nhiều không em?"
- " Dạ , được bốn chiếc thôi chị ạ. Hình như người ta không thích khăn len."
- " Không phải là người ta không thích mà chắc người ta không cần dùng đến."
- " Tiền bán khăn đây chị , chị cầm rồi lát đi mua vở và bút cho các bạn ấy nhé."
Thư
đỡ An lên chiếc xe lăn , xin lỗi những người xung quanh , cô bắt đầu
dọn hàng. Đám người lặng đi . Họ nhìn nhau . Một người cất tiếng hỏi : "
Chuyện này là như thế nào vậy cô bé ?"
- " Dạ , những thứ này là do em , những người bạn của em và An đan để
bán lấy tiền mua vở , bút cho những trẻ em ở trại trẻ mồ côi. " Cô vừa
nói vừa thu dọn đồ.
Số đồ hôm đó bán hết được một nửa. Có lẽ người ta mua vì lòng trắc ẩn , vì sự thương hại nhiều hơn là mua vì cần.
...
Một ngày , Thư nhận được tin An khoe mình đứng đầu trong một
cuộc thi hát qua điện thoại. Cô bé thực sự vui mừng và nôn nóng được
xuống Hà Nội nhận giải . Và Thư đưa cô bé đi. Chiếc xe lăn được đẩy vào
căn phòng mà khi Thư hỏi nơi nhận giải thì bảo vệ chỉ cho cô.
-" Cô bé hát rất hay nhưng...nhưng chúng tôi muốn đào tạo người thắng
cuộc trở thành một ca sĩ tuổi teen độc quyền mà điều này thì có vẻ như
cô bé không phù hợp. Thế nên kết quả cuộc thi sẽ được hủy bỏ , giải nhất
sẽ được trao cho người đang đứng vị trí thứ hai."
Thư bực bội ra mặt , định lên tiếng phản đối thì An kéo tay cô và nói
thầm : " Thôi bỏ đi chị , người ta nói đúng , mình về thôi." Những vòng
bánh xe quay tròn , quay tròn đưa hai con người rời xa căn phòng lạnh
lẽo ấy cũng âm thầm như khi họ bước vào nơi ấy.
...
"Có những chiều chợt buồn ...
Em nhớ ...
Nhớ những nỗi đau đã qua
Nhớ những nỗi đau còn mãi ...
Để thấm thía thế nào là đau.
Để cảm nhận giọt nước mắt ấm nóng chảy trên má.
Để
biết giọt nước ấy mặn đến đâu ... Nhưng chị ạ , dù nỗi đau có lớn đến
mấy, dù người ta có nhìn em bằng ánh mắt kì thị thì em vẫn phải sống ,
vẫn phải cố gắng. Vâng , em không có cha , em không có mẹ , em không có
đôi bàn chân lành lặn nhưng nhất định em vẫn may mắn hơn bao nhiêu người
khác, em có trái tim khỏe mạnh , có đôi tay và có rất nhiều người yêu
thương em. Chị đừng quá lo lắng cho em. Em ổn mà."
Đọc những dòng chữ trên tấm giấy trắng lúc chiều An đưa mà Quỳnh Thư
rưng rưng nước mắt. Cô bé ấy mới mười lăm tuổi nhưng em kiên cường ,
mạnh mẽ hơn những gì mà cô nghĩ. Cô khẽ nhắm mắt , nắm chặt bức thư và
thầm mong cuộc sống sẽ chan hòa hơn với  An và những người khuyết tật
khác.


~~~phalaibuon~~~

Nhật kí cuộc đời

***
Hôm nay , mình chính thức bước chân vào con đường nhơ nhớp , bùn lầy.
Lão già đáng tuổi cha mình. Thật đáng khinh bỉ. Thế nhưng mình thì hơn
gì lão. Thôi , đã quyết thì phải vậy thôi. Năm triệu cho cái màng trinh
mỏng manh , cái giá này thật khiến mình muốn cười to lên. Có đau không ư
? Có lẽ có nhưng người đau không phải là mình… Mẹ , mẹ đừng bỏ con nhé.
***
Hôm nay , mình đứng ngoài cửa phòng bệnh , thấy từng thớ thịt trên mặt
mẹ đang thắt lại , đôi bàn tay nắm chặt thành giường. Mẹ đau lắm nhưng
khi thấy mình , vẫn cố mỉm cười và nhắc mình chuyên tâm học hành… Ông
bác sĩ bảo rằng năm triệu thì chỉ đủ tiền nộp viện phí , thuốc men tạm
thời cho mẹ , còn tiền để phẫu thuật thì trên chục lần thế…

Lão già lần trước lại đến tìm mình , lần này chỉ ba triệu thôi. Có lẽ
với lão thì số tiền ấy quá nhỏ nhoi nên lão đưa mình mà không ngần ngại
gì. Mình cần nhiều hơn thế , nhiều hơn thế.

Sau lão già ấy , mình còn phải tiếp hai gã nữa. Một gã trai mười bảy
tuổi, cậu ta nói với mình thế. Thật quái chiêu , cậu ta hành hạ mình
bằng đủ các cách , có lẽ hắn đã tính toán từ rất lâu rồi. Mà cũng đúng
thôi , hai triệu chứ ít gì , phải làm thế thì mới không phí khi bỏ ra số
tiền ấy cho hai giờ đồng hồ ngắn ngủi. hai giờ thôi sao mình thấy thời
gian cứ như bất tận , những cái cấu xéo làm thâm tím da thịt mình , đến
giờ vẫn nhức nhối…
Một gã nữa , có lẽ gã này là ca sĩ , nhạc sĩ hay đại loại cái gì liên
quan đến “sĩ” . Gã là ông chủ , còn mình là nô lệ của gã. Thân thể mình
mệt nhoài , từng bộ phận như rã rời. Phần dưới đau đến mức sau mỗi
bước đi mình chỉ muốn được đổ gục xuống.
***
Hôm nay , nhà trường thông báo phải nộp học phí năm học mới . Ôi , cái
cuộc đời này , làm gì cũng cần phải có tiền. Đúng rồi , đi chơi gái còn
cần phải có nhiều tiền cơ mà…
Lão già ấy lại đến. Lão muốn mình là của riêng lão . Lão hứa sẽ chu cấp tiền cho mình. Như vậy có lẽ tốt , mình đã đồng ý.

Mấy đứa lớp mình chắc điên hết rồi , giao cho mình nhiệm vụ tham dự cuộc
thi Sinh viên thanh lịch ở trường. Không cách nào từ chối. Mình có đủ
tư cách để dự thi sao ? Thôi kệ , đến đâu thì đến.
***
Mấy hôm nay , mình bận đến mức chẳng có thời gian để nghĩ đến những việc
lung tung. Hai tuần nữa mẹ sẽ mổ . Cầu trời cho mẹ sớm khỏe lại.

Hôm nay thi vòng loại Sinh viên thanh lịch , mình lại phải tiếp tục giả
vờ để thi tiếp nữa sao…??? Mình thật là một kẻ trơ trẽn hết mức…

Dạo này lão già không đến chỗ mình , có lẽ vợ lão quản chặt quá. Chỉ
thấy lão nhắn rằng bận đi công tác. Ừ , cứ đi đâu cũng được , miễn là
gửi tiền cho mình nhiều là được.
***
Bán chiếc xe lão ấy mua cho mình để đủ tiền cho ca phẫu thuật của mẹ.
Mình chẳng cần gì , chỉ cần mẹ được khỏe lại. Mẹ nghe Thu nói mình vào
vòng chung kết Sinh viên thanh lịch thì hạnh phúc lắm. Mình nhận thấy
điều ấy qua đôi mắt mẹ. Đôi mắt ấy cứ như muốn cấu xé tâm can mình. Đành
quay mặt đi…
…Có một gã cứ đi theo mình trên suốt con đường về nhà. Gã đang đứng
dưới cổng nhà mình. Thấy ghê ghê , dường như mình gặp gã ở đâu rồi thì
phải. Quen lắm.
***
Cái gã mấy hôm trước theo mình hóa ra là giảng viên ở trường. Ừ , gọi gã
bằng thầy. Gã à Thầy trẻ , đẹp trai , đôi mắt rất đẹp. Thầy không phải
kẻ đầu tiên lẽo đẽo theo sau mình nhưng sao mình cứ có cảm gì đó bất an.
Hôm nay học môn của Thầy , có cảm giác như Thầy cứ nhìn mình . Haizz ,
có lẽ mình lại suy nghĩ nhiều rồi.
***
Haizz , sao có thể vô lí thế được chứ . Ha ha , mình đạt danh hiệu Sinh
viên thanh lịch. Ha ha , buồn cười mà nước mắt cứ rơi. Muốn mở miệng
thanh minh tất cả nhưng lại sợ miệng lưỡi thế gian. Những đôi mắt dưới
khán đài cứ nhìn xoáy vào mình , như kiểu muốn bóc trần lớp mặt nạ dày
cả gang tay do mình tạo ra. Hoang mang kinh khủng. Giải thưởng 20 triệu ,
rốt cuộc cũng là do sự dối lừa mà có. Mình thật đê tiện…
Hôm nay Thầy cũng đến dự , mình thấy Thầy ngồi ngay hàng ghế đầu , vẫn là đôi mắt ấy , vẫn nhìn mình. Ám ảnh…
***
Vợ lão già đến đánh ghen , mình te tua , bị đuổi ra khỏi nhà. Như vậy
đúng mà , mình làm thì mình chịu. Nói thực thì bà ấy cũng tử tế , còn
cho mình thu dọn quần áo , đồ đạc. Vậy là chấm dứt với lão già mà thường
ngày mình vẫn gọi anh ngọt xớt. Cám ơn lão và vợ của lão! Cũng không
quan trọng nữa , đủ tiền phẫu thuật cho mẹ rồi. Ngày mai sẽ là một ngày
khác…
Mình đang ngồi viết những dòng này trong phòng ngủ của Thầy. Bất ngờ
thật , chưa bao giờ mình nghĩ chuyện này có thể xảy ra. Mình đang ở
phòng ngủ , còn Thầy ở phòng khách. Thầy dịu dàng với mình quá khiến
mình không thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Mình đâu xứng nhận được sự dịu
dàng này… Phải làm sao đây ?
***
Mình cũng chẳng hiểu lí do vì sao mình lại nghe lời Thầy ở lại trong
nhà Thầy nữa. Có lẽ vì mình tiếc tiền thuê nhà. Haizz. Sáng sáng thấy
Thầy ngủ trên sofa mình áy náy kinh khủng , nhưng lại cảm thấy vui vui.
Lạ thật.
Lúc tối , cùng Thầy xem một bộ phim , đến cảnh đôi nam nữ hôn nhau ,
bất chợt mình nhìn sang bắt gặp Thầy đang nhìn mình. Ánh mắt Thầy khi đó
lạ lắm , mình không lí giải được. Có lẽ mình nên rời khỏi nhà Thầy ngay
sáng ngày mai…
***
***
Mình cô độc , thực sự. Mình nhìn mẹ nằm đó , người ta hất từng xẻng đất
lên người mẹ . Mình không thể ngăn người ta lại được. Không một giọt
nước mắt nào rơi xuống , mình thấy kinh sợ mình… Tại sao , tại sao mọi
sự cố gắng của mình chỉ được đáp trả bằng một câu nói “ xin lỗi , chúng
tôi đã cố gắng hết sức .” Ha ha , tiền mình kiếm được bằng công việc hèn
hạ ấy cuối cùng cũng đã giết chết người mình yêu thương nhất. Mình sai
rồi …sai rồi…Mẹ ơi , xin trở về bên con…
***
Hôm nay , Thầy đưa mình đi dạo Hồ Gươm , Thầy nắm tay mình , nhẹ nhàng
như muốn truyền cho mình hơi ấm khiến mình nhớ Mẹ kinh khủng. Mình sẽ
làm lại , sẽ sống thật tốt để không phụ công của nuôi dưỡng của Mẹ. Bây
giờ có lẽ chưa muộn.
Mình vẫn đang ở nhà Thầy , chỉ là nhà Thầy thuê ở gần trường thôi , để
tiện việc đi làm mà. Ngay trong gang tấc thế nhưng sao mình thấy khoảng
cách giữa mình và Thầy lại xa thế…Muốn đưa tay chạm vào nhưng lại không
dám. Liệu Thầy có chấp nhận một kẻ như mình không , một tấm thân nhàu
nhĩ , một tâm hồn rách nát …Liệu có phải Thầy chỉ đang thương hại cho
tình cảnh của mình không nhỉ ?
***
Lúc sáng anh bảo , chiều nay anh đi dạy về sớm , anh đưa mình về giới thiệu với gia đình. Lo lắng quá …
….
Ba mẹ anh đều là giáo viên nghỉ hưu. Họ rất hiền và đối xử với mình rất
tốt. Duy nhất em trai anh , có những biểu hiện rất lạ. Đôi mắt nó nhìn
mình đầy vẻ nghi hoặc. Lại có cảm giác bất an…
***
Nó vừa đến tìm đáp một nắm tiền vào mặt mình. Nó – em trai anh hay nó –
người đàn ông thứ hai trong đời của mình. Không , nó là cả hai. Thảo
nào mình thấy nó rất quen. Nó yêu cầu mình buông tha anh nó , nếu không
nó sẽ kể hết chuyện của mình cho anh biết. Mình không dám nhìn nó , cũng
không dám lên tiếng. Trái tim mình như bị bóp nghẹt . Ừ , nó nói đúng ,
dù đã không còn làm đĩ nhưng mình đã từng làm đĩ , đã từng đem thân xác
đi moi tiền của đàn ông. Tấm thân nhơ nhuốc , bẩn thỉu của mình không
thể xứng với một người như anh…
************************************************** ***
….
- Mình chia tay đi anh
- Tại sao chứ ? Anh làm gì có lỗi với em sao hay em có chuyện gì không vừa ý ?
- Không , chỉ là em không yêu anh , thế thôi. Ngày mai em sẽ dọn đi.
- Anh không đồng ý.
- Anh đồng ý hay không , không quan trọng . Em quyết định rồi.
Nói xong câu ấy , nó quay lưng , bước vào phòng ngủ , khóa trái cửa lại
và gục xuống . Nó nghe tiếng đóng sầm cánh cửa bên ngoài và tiếng nổ
máy của anh. Nó lặng lẽ đứng lên , lôi cái vali trong tủ ra và vơ vài bộ
quần áo vứt vào đấy. Bỏ lại sau lưng căn phòng trọ ghi dấu nhiều kỉ
niệm , nó kéo chiếc vali trên đường. Nửa năm trước , khi nó bị người đàn
bà ấy đánh ghen đuổi ra khỏi nhà , anh đón nó về . Giờ đây , nó bước
chân khỏi nơi ấy. Không có anh , không có tiền và không có mẹ…Nó trắng
tay…

Anh đóng sầm cửa , anh đến bar , uống cho say mềm. Cánh cửa khóa im ỉm ,
không còn bóng dáng quen thuộc của nó. Anh điên cuồng lao ra khỏi nhà ,
đi khắp các con đường , kiếm tìm…

Nhiều ngày sau đó , anh không thấy nó lên lớp , hỏi ra mới biết nó đã
xin thôi học. Không một đứa bạn nào nói cho anh biết nơi nó đi.
Anh tìm kiếm trong vô vọng… Đôi lần thoáng thấy dáng thân quen trên phố ,
anh chạy đến rồi lại thất vọng vì không phải nó. Có lẽ , anh và nó
không thể bước chung trên một con đường nữa…

- “Sao không thấy Quỳnh đến nhà chơi hả Quang ?” - Mẹ anh hỏi khi cả nhà đang ăn cơm trưa.
- “Mẹ mong chị ta đến làm gì , bẩn nhà mình ra”.
Nghe câu nói ấy , Quang đập mạnh đôi đũa xuống bàn , quát lớn :
- Em vừa nói cái gì ? Nhắc lại xem nào.
- “Em nói thế anh còn không hiểu sao . Chị ta xứng bước vào nhà mình á?”
Khánh kể lại chuyện cậu ta biết Quỳnh từng làm gái. Tuyệt nhiên giấu
biến đi chuyện cậu ta ngủ với cô , mà chỉ giải thích rằng , bạn cậu ta
biết và nói lại.
Đôi môi Quang mím chặt , mắt gằn lên những tia lửa .
- “Cậu thật hồ đồ , chính cậu làm cho cô ấy bỏ đi. Tôi không có một thằng em như cậu.”
- “Vì cái gì chứ ? Vì một con đĩ sao ?” Khánh vừa dứt lời thì ngay lập tức một nắm đấm , đấm thẳng vào mặt cậu.
- “Cô ấy đã từng bán thân kiếm tiền nhưng cô ấy xứng đáng được yêu thương , trân trọng. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được.”
Quang nói hết những gì anh biết về Quỳnh cho bố mẹ anh. Ông bà là người
hiểu chuyện nên tỏ ra thương cảm cho hoàn cảnh của cô và trách Khánh đã
quá nông cạn . Khánh chỉ im lặng không nói gì…
Quang rời khỏi nhà , anh cứ đi mãi , đi mãi trên những con đường mà anh
và cô đã từng đi qua. Nụ cười của cô , khuôn mặt của cô , hình bóng của
cô vẫn đầy ắp trong tâm trí anh…Anh thật sự khao khát được ôm cô vào
lòng , vuốt ve mái tóc dài mềm của cô. Bước chân vô tình đưa anh đến khu
nghĩa trang, nơi có mộ của mẹ cô. Có một bó cúc trắng và một nén hương
đang cháy dở . Anh giật mình , chạy ra khỏi nơi ấy. Phía trước anh là
dáng người nhỏ nhắn đang chầm chậm bước đi. Anh vụt lên , ôm chầm lấy cô
, thì thầm “ anh bắt được em rồi , đừng rời xa anh nữa.”
- “Đừng anh , chúng ta không thể…” Đôi vai nhỏ nhắn rung lên.
- “ Không , anh không thể không có em. Vắng em , cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa.”
-“ Em không xứng với anh , anh đừng như thế.”
-“ Tất cả mọi việc về em , anh đều biết rõ . Anh rõ hơn ai hết công việc
của em , cuộc sống của em. Anh đau đớn khi thấy em bước vào căn nhà của
người đàn ông ấy , anh muốn phát điên lên khi thấy em bị vợ ông ta nhục
mạ , đánh đập. Khi bác mất , anh cũng chỉ có thể ôm lấy em. Chỉ tại anh
hèn nhát , không dám nói lên tình cảm của mình , anh không thể cho em
được gì ngoài thứ tình cảm mà anh có. Mọi chuyện qua hết rồi , để cho nó
qua đi , làm lại được không em?” Quang nói một hồi , không để cho Quỳnh
cơ hội được xen ngang.
- “ Làm sao em có thể làm lại được đây, vết nhơ ấy không đời nào có thể rửa sạch được…” Quỳnh nấc lên.
- “ Mọi chuyện qua rồi , chỉ cần em chọn nắm lấy tay anh , anh sẽ không
bao giờ buông tay em ra. Anh cần em hơn bất cứ thứ gì trên đời.”
Quỳnh xoay người , nép mình vào bờ ngực rộng của Quang , cô nghe nhịp
trái tim anh hòa vào tiếng thồn thức của nỗi nhớ vô bờ bến những ngày
không có anh…
~~~phalaibuon~~~